Ta đoán đâu có sa. Hôm nay thượng thần quả thật có khách nên mới chú trọng hình thức như vậy. Mà đâu chỉ có một, hai người mà là cực kỳ, cực kỳ nhiều người. Họ chính là những vị tiên nhân mà hôm trước ta còn suy tính xem nên gặp ai trước.
Thượng thần quả thật không có lừa ta. Đúng là ta muốn gặp ai thì đều gặp được mà còn không cần làm gì. Các vị tiên gia cứ lũ lượt thay phiên nhau kéo tới. Hết vị tinh quân này lại đến vị lão quân kia thậm chí cả Thiên đế cũng ghé thăm. Tính ra có khi cả cái Cửu Trùng Thiên đều lũ lượt kéo tới đây cũng nên. Thế mới thấy mặt mũi của Thanh Duy thượng thần không đùa được đâu!
Song phải mất nửa ngày ta mới biết, hôm nay chính là sinh thần của thượng thần cho nên họ mới thi nhau đến mừng thọ. Trên tay người nào người đấy đều mang theo quà mừng. Và ta nghiễm nhiên trở thành tiên sứ duy nhất trong phủ đảm đương việc tiếp đón khách khứa.
Chỉ là ta cảm thấy bản thân thật chẳng ra làm sa. Tính ra ta với thượng thần cũng được coi là thân quen ấy vậy mà sinh thần ngài ấy ta lại chẳng hề hay biế. Ngay cả hôm trước ta nói chuyện với thượng thần có nhiều điểm đáng ngờ như vậy mà ta cũng chẳng nhận ra cái gì, đúng là chẳng được tích sự gì!
Dù ta gặp rất nhiều các vị tiên nhân đến chúc mừng nhưng ta thấy vẫn thiếu một người. Đó chính là Phượng Hoàng. Theo những gì ta biết về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3439483/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.