Ta nhìn qua cái bàn thấy một đống thuốc.
- Thuốc kia bốc cho ta hả?
Ta hỏi.
- Chẳng lẽ lại là cho ta?
Phượng Hoàng đáp.
Ta nhìn chỗ thuốc ấy hỏi tiếp.
- Đắng không?
- Càng ngày càng phát hiện ngươi chẳng có tích sự gì. Chưa nghe thuốc đắng dã tật hả?
Phượng Hoàng chê ta phiền phức.
- Có nghe nhưng đắng khó uống.
Ta đáp.
- Lại còn trả treo.
Tuy hắn nói thế nhưng vẫn căn dặn sắc thuốc xong đem lên nhớ mang theo mấy viên đường.
Mấy ngày nay ta vô cùng nhàn rỗi. Ngoài dưỡng thương thì chẳng cần làm gì.
Nghe nói mấy ngày nay Thanh Loan công chúa hầu như ngày nào cũng đến thăm Phượng Hoàng và còn đặc biệt lưu tâm đến một tiên nữ nào đó được Phượng Hoàng tiện tay cứu giúp (cái này là do ta nghe phong phanh đâu đấy). Thật ra ta cũng muốn hóng hớt thêm ít chuyện nữa nhưng tin tức đến được chỗ đó liền đi vào ngõ cụt chẳng đào đâu ra được tí thông tin gì nữa nên đành thôi.
Mà ta thấy tâm tình của công chúa cũng khó đoán lắm. Rõ ràng ta nghe thấy công chúa hỏi thăm đến ta là tại sao không thấy ta bên cạnh Phượng Hoàng như mọi khi. Nhưng ta vừa mới ló mặt ra công chúa lại lái sang chuyện khác còn kiếm cớ sai ta đi đến tận đẩu tận đâu. Ta chẳng hiểu nếu công chúa không muốn gặp ta còn nhắc đến ta làm gì? Bí quá kiếm chủ đề để nói sao?
Ở mãi trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3437952/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.