- Ngươi trầm ngâm cái gì? 
Giọng Phượng Hoàng đột ngột vang lên khiến ta giật mình suýt nữa đánh rơi cả bức tranh. 
- Ta… 
Đang định xưng “ta” nhưng vừa đưa mắt liền thấy Thủy thần nên ta đảo đầu lưỡi. 
- Tiểu tiên thấy bức tranh này quen quen. 
- Bức nào? 
Phượng Hoàng nhướng mày sau đó bổ xung thêm: “đừng có cái gì cũng nhận vơ nhận vớ”. Thái độ của hắn chính là coi lời ta nói như trò đùa. 
Ta bĩu bĩu môi song vẫn giơ tranh ra thuyết phục. 
- Thấy quen thật mà, là bức này nè. 
Nếu Phượng Hoàng chỉ coi lời ta là gió thoảng thì ngược lại khi nhìn thấy bức tranh ta giơ ra Thủy thần lại gấp gáp hỏi ta. 
- Không biết Thu Nguyệt tiên tử đã nhìn thấy ở đâu? 
Ta thấy từ dàng vẻ của Thủy thần cho thấy ngài ấy rất quan tâm đến vật này. Tuy nhiên ta đành áy náy đáp lại. 
- Nhất thời tiểu tiên chưa nghĩ ra. 
Ta xoay bức tranh về phía mình vô tình nhìn thấy hình vẽ vỏ kiếm ở góc cuối bất tri bất giác bật lên. 
- Hàn Sương kiếm. 
Ba từ này vừa thốt lên Thủy thần càng thêm nóng lòng còn Phượng Hoàng thì kinh ngạc, sững sờ. 
- Ngươi thật sự biết? 
Đến bây giờ Phượng Hoàng vẫn không tin ta. 
- Không biết Thu Nguyệt tiên tử đã từng gặp ở đâu? 
Thủy thần đã muốn biết lắm rồi nhưng ta lực bất tòng tâm chỉ có thể nói mấy lời tiên thượng không muốn nghe. 
- Xin 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3437950/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.