- Còn không đi!
Giọng đanh thép của Phượng Hoàng lại vang lên lần nữa.
Đi thì đi. Phượng Hoàng chết tiệt chỉ biết bắt nạt ta. Đợi đấy có ngày ta sẽ phục thù. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn còn bây giờ ta ghi sổ nợ cho ngươi.
Chẳng biết có phải ở Cửu Trùng Thiên ta tự tung tự tác quen rồi hay không mà mới cấm túc có nửa ngày ta đã thấy cuồng chân.
Hé cửa quan sát thấy không có ai, ta bèn nảy ra một ý. Trước hết ta úm chăn thành một đống trông giống có người nằm sau đó mới rón rén lẻn ra ngoài chơi.
Tới chỗ Thanh Duy thượng thần và Nguyệt lão, theo như ta thấy quá không an toàn. Phượng Hoàng biết rõ ta quen hai người này, ngộ nhỡ hắn tìm tới thì chết chắc. Thế nên ta quyết định một mình du ngoạn.
Chẳng biết đi được bao xa ta bắt gặp một rừng đào. Hoa đào nở rộ một vùng trời, những cánh hoa mềm mại nhẹ lay theo gió. Nếu có một bình rượu hoặc một khúc nhạc thì tuyệt. Ấy thế mà có tiếng sáo vọng lại thật!
Hiếu kì ta lần theo thì phát hiện chủ nhân của khúc nhạc ấy chính là Thủy thần. Ta và Thủy thần lại gặp nhau rồi này! Coi bộ cái câu “duyên mỏng… như bèo nước gặp nhau” của ta phải rút lại thôi. Ta và Thủy thần có duyên đấy chứ.
Có lẽ phát hiện ra ta, Thủy thần xoay người lại. Bắt gặp ánh nhìn của ngài ấy ta lên tiếng trước.
- Tiên thượng, chúng ta lại gặp nhau nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3437949/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.