- Lâm Y Phàm, em xin lỗi đã quên mất anh...
Lời xin lỗi nho nhỏ đó vừa vặn lọt vào tai người đang nằm im trên giường bệnh, người đó khẽ cựa người, hàng mi run lên, chầm chậm mở mắt.
Động tác của người đó quá nhẹ nhàng, Trần Hinh lại đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi vừa nhớ ra người mình yêu nên đã không hề biết rằng bản thân mình đã bị một vòng tay to lớn bao lấy.
".... " Trần Hinh toàn thân cứng ngắt, đã lâu lắm rồi cả hai không hề thân mật như vậy, chốc chốc anh lại đỏ mặt.
Lâm Y Phàm nghiêng nhẹ đầu sang bên trái, anh mở to mắt nhìn Trần Hinh đang phía trên mình, khoé môi cong lên một nụ cười, " Tiểu Hinh, em vừa nói gì thế?"
"..... " Thịch. Tim của Trần Hinh lại bị lỡ một nhịp, anh nhìn Lâm Y Phàm mà đầu óc dần trống rỗng. Nụ cười kia sao mà dịu dàng đến thế?
Thất thần một lúc, Trần Hinh mới ngồi dậy, lắc lắc đầu phủ nhận, " Chẳng nói gì cả. Anh đang nằm mơ phải không?"
Hình như Y Phàm vẫn chưa nghe thấy lời mình nói đâu nhỉ? Dù gì cũng đã nhớ ra, còn nhớ lại khoảnh khắc trước khi mình bị tai nạn nữa... Thật là, nhớ lại chỉ càng thêm giận thôi.
Trần Hinh trong lòng thầm giận dỗi nhưng thật ra trái tim lại đang bị bao phủ bởi một sự ấm áp lạ thường.
Lâm Y Phàm chống tay ngồi dậy, anh dựa lưng vào giường, tay day day thái dương một chút, vẻ mặt dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-va-bang-bang/1993421/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.