An Giai Kỳ điềm nhiên xoay người nhìn Lục Tử, anh bắt gặp ánh mắt gian tà của hắn đang nhìn xuyên thấu người mình, bất giác cau mày, " Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"
" Ey, anh nói vậy làm tôi đau lòng quá. Anh cũng biết...tôi thích Trần Hinh mà. Chuyện này đương nhiên là..." Lời Lục Tử chưa hết thì đã bị Giai Kỳ chặn đứng, " Tóm lại tôi không cần phải nói cho cậu biết, mà nếu cậu biết rồi thì thôi vậy."
".... " Lục Tử nhìn thái độ dửng dựng của An Giai Kỳ mà muốn phát hoả. Chẳng lẽ nhìn mặt hắn không đủ thật tâm à?
" Tôi còn có việc, xin phép đi trước. " An Giai Kỳ hướng mắt đến Lục Tử rồi xoay người đi ra cổng.
Sân bay lúc nãy còn bị náo loạn một trận, bây giờ thì lại trở về quy cũ, ai nấy đều chỉ biết lo đến bản thân mình, mặc những việc xung quanh.
Lục Tử đứng tần ngần tại chỗ một lát rồi cũng xoay người đi ra cổng. Hắn ngồi trên xe lướt trong gió, tay gác lên thành cửa, nghiêng đầu suy nghĩ.
Hiện tại Trần Hinh đã mất trí nhớ, như vậy hắn sẽ rất nhiều cơ hội được tiếp cận cậu ta. Dù gì Trần Hinh cũng đã quên mất Lâm Y Phàm là ai, cái con người đó luôn gây chướng mắt Lục Tử hắn, bây giờ thì hoàn toàn thảm bại dưới chân hắn.
Nghĩ đến viễn cảnh đó, Lục Tử bật cười lên khình khịch trông khá đắc thắng. Hắn cắn nhẹ môi, nhếch miệng cười khẩy, tay lái rẽ sang con đường khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-va-bang-bang/1993419/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.