Ở phòng ngủ vài canh giờ, chợt trời đổ mưa to.
Lộ Thương cả người cứng ngắc nghe tiếng mưa gõ trên mái nhà, mới vừa rồi chủ nghĩa anh hùng sử dụng qua thời gian đã phôi pha không ít, nhìn ra ngoài cửa sổ sắc trời đen tối, trước mắt lại nghĩ đến một màn mình bị đè dưới thân tên biến thái kia mà khóc than tru tréo đến mất mặt cảnh tượng thật chật vật.
Lộ Thương kiên quyêt đứng dậy, loại anh hùng này, vẫn cứ là không làm đi.
Mau mau mà thoát thân.
Vọt tới cửa, mới phát hiện mưa to đến hù chết người, hắn lại bắt đầu tìm ô, vừa tìm được định bước ra ngoài cửa thì…
Sự thật chứng minh gần đây Lộ Thương ngày càng xui xẻo.
Ngoài cửa viện, một thân áo trắng đứng dưới mưa như tiên tử tiêu dao kia không phải là Tĩnh thì không còn người nào như thế…hắn không che mưa, thân thể ướt sũng lại dâng lên một đạo khí trong suốt bao quanh, những hạt nước mưa chưa thấm qua xiêm y chảy xuống dọc thân, giống như tiên vũ giáng trần trong truyền thuyết.
Tĩnh dời bước khoan khoái, tóc dài cư nhiên tung bay trong mưa- thẳng đến trước mặt Lộ Thương.
Nhìn Lộ Thương một câu cũng không nói nên lời đang cứng họng nhìn mình, Tĩnh vừa cười lên “ Ngốc tử, nhìn phát ngốc cái gì…”
“ A- a-a- ngồi…ngồi một chút đi…” Lộ Thương đã muốn quay đầu nói đều không quay đầu được, đối với lực của Tĩnh ép, hắn chỉ biết lui về sau, cứ như vậy bị buộc tới mép giường rồi ngã ngồi trên giường.
“ Bảo ta ngồi,không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-du-long/1329958/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.