Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42
Chương sau
Những người quanh đây dĩ nhiên biết con chó quý của Đồng Tâm Vương phủ, thấy Lộ Thương nghênh ngang ôm con chó về khách điếm, đều muốn làm chuyện tốt là chạy vội hướng Đồng Tâm vương phủ mà báo cáo lấy tiền thưởng. Còn Lộ Thương hồn nhiên vẫn không hay biết, lại còn vừa đi vừa đắc ý ôm con chó quý trên tay, thẳng hướng phòng mình ở khách điếm mà bước. Trói gô con chó nằm trên bàn, Lộ Thương bịt miệng nó bằng một khối vải, nhìn con chó giãy giụa điên cuồng, vừa lòng vỗ vỗ bàn tay :” Chó à chó ơi, chó này, thật sự Lộ Thương ta xin lỗi mi nhiều lắm,muốn trách thì trách cái tên biến thái cái gì mà Tĩnh…Tĩnh tỉ kia đi” Từ trong túi móc ra viên bích hoán, đặt sát vào cái kia của con chó… Con chó dường như cũng nhận được hắn không có ý tốt, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, Lộ Thương lúc này chả còn lòng dạ nào mà nghĩ đến thương với chả cảm, hít một hơi sâu, đem viên thuốc nhét vào nơi đó của con chó cái. Ngay từ lúc bắt đầu nhét thuốc vào, con chó chẳng phải người nhưng Lộ Thương rất nhẹ tay ấn từ từ cho viên thuốc đi vào- nhưng khi nhét vào rồi thì không sao rút tay ra được, đành dính chặt lấy viên thuốc bên trong con chó. Cảm giác thân thể con chó chỗ có viên thuốc bắt đầu run rẩy, nếu không phải đã trói miệng lại chắc đã kêu ngất trời,Lộ Thương tự cảm thấy trong lòng cũng có chút đồng cảm mà muốn chết đi. “ Tên thối tha kia, ngươi đi chết đi! Ta hận ngươi…cư nhiên làm cho ta thành ra thế này.” Chẳng những đôi mắt con chó vòng lệ quanh hai tròng mắt to đen đầy thống khổ, ngay cả Lộ Thương cũng cảm giác được mình muốn khóc. Dựa vào cái gì…dựa vào cái gì… Lộ Thương suốt 21 năm trên đường đời, vốn là anh hùng hào kiệt, 17 tuổi tham gia vào băng đảng cướp mạnh nhất Giang Nam, đến nay vẫn là lục lâm anh hào trong mắt thiên hạ…dựa vào cái gì mà chính mình, phải làm cái trò này với con chó? Tức giận bốc lên đỉnh đầu khiến hắn không thể ngăn được cảm giác khó chịu, trong cơn tức giận ngón tay đẩy mạnh về phía trước. cảm giác viên thuốc ở tay bắt đầu tan ra, hắn vội rút tay ra bên ngoài…thật đúng là chủ nào tớ nấy, viên thuốc biến thái y như cái tên mĩ nam vô sỉ kia…vừa đến nơi ẩm ướt nhất thì hòa tan vào! Chính khắc sau, Lộ Thương thay đổi nét mặt…thật là vất vả ấn vào nhưng lại khốn khổ không rút tay ra được… Điểm mật đạo bên trong con chó co rút kịch liệt, Lộ Thương vẫn phải để tay ở đó, tuy rằng nếu mạnh tay rút ra, nhưng con chó sẽ ăn riềng ngay…chẳng phải một buổi sáng cố gắng đi tong hay sao? Cân nhắc một lúc, hắn tận lực nhẹ nhàng dùng mọi cách mà vẫn không rút tay ra được, bất luận là cố gắng bao nhiêu lần, tay bị kẹp chặt vào cái vị trí đáng xấu hổ ấy của con chó không tài nào tiến lui được. Ngoài cửa vang lên tiếng người huyên náo, tựa hồ có đại đội người ngựa kéo lên lầu…không phải la tìm ta chứ? Tuy rằng nghĩ vậy, hắn vẫn một tay gia tăng lực định rút khỏi đó, một tay hướng ra ngoài, nhưng càng làm vội lại càng loạn… Tục ngữ nói “ Làm việc xấu thì uống nước cũng nghẹn”, hiện tại chính Lộ Thương đang ở tình hình đấy, mà đám huyên náo đáng chết ngoài kia lại dừng lại ngay trước cửa phòng hắn, “ bang” một tiếng, cánh cửa bật tung, một trong một ngoài mặt đối mặt hai nam nhân. Trong nháy mắt, tất cả âm thanh im bặt…Lộ Thương lần đầu tiên có hi vọng mình được bốc hơi biến mất dạng…bởi mặt những người trước mặt so với xác chết chẳng khác gì nhau, người nam tử ăn mặc hoa mĩ đối diện hắn mặt cắt không còn giọt máu, Lộ Thương có thể khẳng định cảnh tượng trước mắt đã sớm dọa chết hắn rồi. “ Ngươi- đang- làm –cái-gì-“ Giống như ngàn vạn năm qua đi, nam tử kia cuối cùng cũng gọi được hồn về mà mở miệng, thanh âm mơ hồ vì vẫn chưa tin vào mắt mình. “ À…a…ta chỉ là…chính là…“ Lộ Thương tựa hồ hoảng loạn đến nói cà lăm, không thể nào nói rõ hết nỗi khổ sở của mình. “ Tên biến thái… ngươi trộm chó cưng của điện hạ nhà ta…” Một tên đầy tớ ăn mặc lòe loẹt theo sau người kia ở đâu ló ra, một phen kéo lấy tay Lộ Thương: “ Còn không rút cái tay bẩn thỉu của ngươi ra?” Nguyên lai là chủ chó tới rồi…nam nhân thân ảnh hiên ngang quý phái kia, đại khái nhìn là ra hoàng thân quốc thích đi…giống như người nọ kêu Điện hạ ấy… Gã nô tài bắt lấy tay của người đang làm trò kia mà lôi ra, nhưng bằng khí lực ấy làm sao mà đủ, nhìn thấy tình hình trước mắt, nam tử kia nhăn mặt gắt gao nói :“ Còn không mau cho người bắt trói hắn lại, mang về trong phủ xử lí, đừng làm ồn ra gây trò cười cho thiên hạ…” “ Ai nha, các ngươi..làm gì…ta chỉ là…chính là…“ Nhìn những người hộ vệ dũng mãnh bao vây quanh mình, Lộ Thương liều mạng giãy giụa, nhưng chính là hai đấm không địch nổi bốn tay, huống chi phải mười cẩm y hộ vệ xung quanh mình đây…không cần thiết là hai đấm, Lộ Thương đã bị trói cùng với con chó mà mang đi. “ Đem hắn nhét vào trong kiệu…đừng cho người ngoài đường nhìn thấy” Phân phó xong, nam nhân bước xuống lầu, Lộ Thương cũng bị đẩy theo sau. Bị trói tắc trong kiệu trên đường đi đến vương phủ, vừa đặt chân xuống đất đã bị kéo ra, chỉ có thể hoạt động tay trái cùng hai chân bị trói một chỗ– thật chật vật. “ Vương gia, xử trí thế nào đây?” Trói gô Lộ Thương lại, thị vệ cung kính hỏi Đồng Tâm Vương Hiên Viên Tranh. Tranh cau mày, nhìn cái mặt chật vật của tên nam nhân kia…hắn tự hỏi sao mặt mày tuấn lãng, dáng người cũng cân xứng, không giống kẻ ác… Nhưng khi nghĩ đến bàn tay tên kia vẫn ở sâu trong yêu khuyển của mình, vương gia vội thu lại những ý nghĩ mới xẹt qua đầu. “Vương gia, Vương gia…“ bỗng nhiên thị vệ chạy vọt vào, hướng tới Đồng Tâm nhẹ giọng bẩm báo vài câu, Đồng Tâm thoáng chốc mặt biến sắc:“ Trông hắn cẩn thận cho ta” Phân phó xong, hắn liền chạy ra khỏi phòng. Chạy vội hướng vào bên trong, Đồng Tâm đứng cách đó liền hô lên: “ Hoàng huynh… hoàng huynh “ Vẻ mặt vui sướng đi vào nội phòng, liền hướng đến người thanh niên tuyệt mĩ áo trắng đang ngồi ngay ngắn trong thư vòng, đó chính là hoàng huynh mà hắn ngày đêm mong nhớ. “ Hoàng huynh, người đã trở lại?” Thân thiết tiến về phía y, gương mặt Đồng Tâm thể hiện rõ vẻ mến mộ. Tĩnh nở nụ cười, huynh đệ thân thiết từ nhỏ không muốn rời xa mình, hiện giờ đã hai mươi mấy tuổi, vẫn cứ cứng đầu như vậy. Đỡ người đệ đệ đang hướng thân mình hành lễ, Tĩnh nói: “ Nghe nói ngươi vừa mới gióng trống khua chiêng, bắt được đạo cẩu tặc?” “ Hoàng huynh sao biết được?” Từ trong lòng Tĩnh ngẩng đầu lên, Tranh hãy còn căm giận nói “ Tên trộm đó quả thực biến thái…cư nhiên cho tay vào nơi đại tiện mà không cách nào rút ra được…thật đúng là tên biến thái” “ Thật không?” Mỉm cười xẹt qua hai gò má:“ Cho ta xem cái tên trộm kia đi.” “Hoàng huynh muốn xem loại này biến thái kẻ trộm làm cái. . . . . .” Nói vẫn chưa xong, Tranh liền tiếp xúc đến mặt Tĩnh trở nên nghiêm khắc ,vội sửa lời nói: “Ta đem hắn cột vào hậu phòng , ta mang ngươi đi.” Đi theo Tranh qua hành lang dài đến hậu phòng, xa xa đã nhìn thấy thân ảnh mệt mỏi, quả nhiên là hắn mà! Một nét cười khó nhận thấy thoáng trên môi Tĩnh :“ Đem người kia giao cho ca ca được không?” Ôn nhu hỏi người hoàng đệ đứng bên. “ Hoàng huynh, người cần gì mà làm thế?” Thấy Tĩnh nhíu mày, Tranh vội ngậm miệng lại Bạn đang â Tất cả lui ra, cả Äá» cÅ©ng không Äược và o!â TÄ©nh phân phó xong, vừa lòng nhìn Tranh mặc dù thần tình còn nghi ngại, nhÆ°ng vẫn phải nhấc tay triá»u há»i thá» vá» á» háºu phòng. Cả ngÆ°á»i há»t hoảng dá»±ng ngược lên khi nghe thanh âm của TÄ©nh á» giữa không trung . â Coi nhÆ° ta nợ Äá» má»t ân tình, ngà y mai viết sá» dâng lên muá»n gì cÅ©ng Äược â¦â Nhìn theo bÆ°á»c chân sái thiên di chuyá»n không má»t tiếng Äá»ng, trong lòng Tranh VÆ°Æ¡ng Tá» hiá»n lên vô hạn há»i hânâ¦ca ca, ngÆ°á»i rõ rà ng biết ta muá»n cái gì⦠Lại tà n khá»c là m bá» không chút nà o cảm kÃch. Tháºt không há» từ nhá» là lãnh huyết hoà ng Äế vô tình! TÄ©nh tao nhã Äi theo cá»a sá» dá»c nhà háºu, Lá» ThÆ°Æ¡ng vẫn Äang cúi Äầu tÃnh kế thoát thân, bá» tiếng Äá»ng là m giáºt mình, hắn ngẩng Äầu, chÃnh là nhìn thấy TÄ©nh lÆ°á»t qua cá»a sá». â NgÆ°Æ¡iâ¦â bất giác má» ta hai mắt, Lá» ThÆ°Æ¡ng không dám tin và o mình nữa. Äem mắt hÆ°á»ng Äến chá» tiếp xúc của Lá» ThÆ°Æ¡ng và con chó, TÄ©nh không khá»i thất thanh mà cÆ°á»i, Lá» ThÆ°Æ¡ng nhất thá»i cảm giác nhÆ° máu dá»n hết lên não⦠váºn má»nh gần nhất của mình cÅ©ng Äen nhÆ° máu con cẩu nà y, bá» TÄ©nh nhìn thấy cảnh cháºt váºt nà y, Lá» ThÆ°Æ¡ng tháºt muá»n Äâm Äầu chết Äi cho xong⦠TÄ©nh tủm tá»m cÆ°á»i, tiến Äến gần con chó kia, tại chá» tiếp xúc, Äè xuá»ng má»t huyá»t Äạo, nhÆ° có kỳ tÃch, chá» gắt gao kia co rút rá»i buông lá»ng nhÆ° có phép tiên. â Rút tay ra Äi!â TÄ©nh phân phó Lá» ThÆ°Æ¡ng, Lá» ThÆ°Æ¡ng theo lá»i mà là m, tránh âÄêm dà i lắm má»ngâ kẻo tá»i trÆ°a lại không rút ra Äược. â Äây là â¦â Không tin tÆ°á»ng nhìn Äá»ch thủ trÆ°á»c mặt, Lá»i ThÆ°Æ¡ng cÅ©ng không thá» không ngá»i thấy mùi tanh tÆ°á»i tá»a ra. â Lần sau muá»n ta cắm và o không Äi ra cÅ©ng Äượcâ¦â TÄ©nh không thay Äá»i thái Äá», nói những lá»i ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng thô tục ấy. Tức giáºn xuất hiá»n trên mặt, Lá» ThÆ°Æ¡ng má» lá»n hai tròng mắt, TÄ©nh vá»i và ng sá»a lại ngữ khà Äứng Äắn âLà ngÆ°Æ¡i nợ ta má»t ân tìnhâ¦â Bá» nam nhân nhìn má»t mà n mất mặt nhÆ° thế, Lá» ThÆ°Æ¡ng không cách nà o vá»±ng Äược thần khÃ, bèn ủ rÅ© nói âCảm tạ- nhân tình nà y ta sẽ trảâ â Kiaâ¦â Äem miá»ng ká» sát và o tai Lá» ThÆ°Æ¡ng, TÄ©nh nhẹ nhà ng nói â Khuya không bằng sá»m, lúc hoà ng hôn Äến phòng ná» chá» taâ¦â Lá» ThÆ°Æ¡ng nhất thá»i cả kinh cÄng thẳng cả ngÆ°á»i, biết rằng ác ma nà y sẽ chẳng thiá»n lÆ°Æ¡ng Äến mức giúp Äỡ hắn⦠Äem oán háºn thà nh cái nhìn cÄm giáºn, lại phát hiá»n giá»ng nhÆ° sau má»i lần giao hoan, TÄ©nh biến mất nhanh chóng. Bá»ng nhiên nhÆ° nhá» ra Äiá»u gì, TÄ©nh vừa Äến cá»a quay Äầu lại má»m cÆ°á»i nói :â NgÆ°Æ¡i cứ nhÆ° váºy mà ra ngoà i tá»t lắm, quân lÃnh Äá»u Äã Äi cả,không ai ngÄn cản ngÆ°Æ¡i, nhá» rõ Äến phòng kia chá» taâ. Lại kinh giác chÃnh mình bá» nụ cÆ°á»i nhÆ° tiên sứ xuất trần của ngÆ°á»i nà y mê hoặc, Lá» ThÆ°Æ¡ng bi ai cúi Äầu, ngẩng Äầu lên hắn Äã biến mất vô ảnh. Giãy giụa Äứng lên, Lá» ThÆ°Æ¡ng vừa rá»i Äá»nh Äi, bá»ng nhiên nhìn thấy cái gì Äó Äang chết ngất trên mặt Äất nhặt lênâ¦Con chó chết tiá»t, là m ta thà nh ra thế nà y, xem ta trá» vá» không tá»t mà thu nháºn ngÆ°Æ¡i, tìm má»t con công chó thao chết chó cái nhà ngÆ°Æ¡i! Äi tá»i cá»a, quả nhiên nhÆ° cái tên biến thái kia nói, im ắng Äến má»t bóng ngÆ°á»i cÅ©ng không có, Lá» ThÆ°Æ¡ng thá»±c thuáºn lợi Äi ra ngoà i Äá»ng Tâm VÆ°Æ¡ng Phủ, Äứng á» Äầu phá» lại do dá»± không biết nên Äi vá» Äâu. Bá» ngÆ°á»i nhìn thấy cảnh nà y, khách Äiếm không vá» Äược. Nếu nhÆ° theo lá»i cái tên biến thái kia mà Äến phòng Äợiâ¦chắc chắn chá» mình sẽ lại là mấy kà ức ghê tá»m. ChÃnh lại vì tục ngữ nói â Trá»m cÅ©ng có nghÄ©aâ, nam nhi vẫn phải có chữ tÃn. Phải giữ chữ tÃn. NgÆ°á»i ta cứu mình, tá»±a há» hẳn là ⦠Lá» ThÆ°Æ¡ng cảm thấy tháºt sâu trong Äầu Äau nhức, suy nghÄ© Äi lại, rút cuá»c vẫn là hắn ý nghÄ© ấy Äã muá»n chiếm thế thượng phong Äi. Con mẹ nó! Không phải nữ nhân mà trung trinh tiết liá»t, cÅ©ng không chết Äược ngÆ°á»iâ¦mà tuyá»t Äá»i không thá» phá hủy hình tượng anh hùng hà o kiá»t của ta Äược. Lá» ThÆ°Æ¡ng Äáng thÆ°Æ¡ng tá»± cho mình là anh hùng Äá» máu thủ tiết vì nghÄ©a lá»n , trong Äầu trà n Äầy lý luáºn của các báºc anh hùng, cuá»i cùng ngẩng cao Äầu á» tÆ° thế tráng sÄ© má»t Äi không trá» vá» mà bÆ°á»c và o cÄn phòng kia.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42
Chương sau