Sau khi án cổ độc bùng nổ, hoàng đế tăng mạnh thủ vệ trong cung, đặc biệt hoàng đế thường xuyên tới ngự thư phòng, tẩm cung thì lại càng bị canh gác nghiêm ngặt. Không chỉ như thế, vật bên người hoàng đế lúc nào cũng phải được kiểm tra để ngừa bị độc trùng chiếm cứ. Vừa nghĩ đến việc có người muốn hại mình, còn thiếu chút nữa đã hại được mình, hoàng đế liền không thể ngủ nổi, đối với hai tên thích khách đâm ngũ hoàng tử bị thương hoàng đế ngược lại không truy cứu nữa. Nếu không có hai thích khách kia, hắn còn không biết có người muốn hại hắn đâu, lại nói tiếp, hai thích khách đó cũng là ân nhân cứu mạng của hắn và thái tử đó chứ. 
Mà một hậu quả lớn của án cổ độc chính là hoàng đế rất tin tưởng đạo thuật, mỗi ngày đều mời đạo sĩ vào cung thực hiện trừ độc đuổi tà, ném hết triều chính cho thái tử. Nắm quyền, Thành Lệ âm thầm cao hứng không biết bao nhiêu lần, nhưng các nữ nhân nơi hậu cung lại buồn khổ. Hoàng đế cả ngày chỉ ở cùng đạo sĩ, sớm đã quên mưa móc ban ân. Ngay cả những phi tử được sủng ái lúc trước cũng bị vắng vẻ, toàn bộ hậu cung tràn ngập bi thương. 
Đối với việc này, Vương hoàng hậu là nửa vui nửa buồn. Vui vì địa vị của thái tử ngày càng củng cố, buồn tự nhiên cũng vì tịch mịch khó nhịn. Lúc trước tốt xấu gì một tháng cũng có thể thân cận với hoàng đế hai ngày, bây giờ thì đừng nói thân cận, kể cả mặt cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-duong-xuan/1651357/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.