Lúc này đã sang buổi chiều, ánh sáng chiếu qua tán cây ngô đồng, phủ lên lớp gạch xanh từng mảnh bóng vỡ, phòng trong nhà ngói thêm phần râm mát.
Tuệ Nhã lẳng lặng ngồi trong tây phòng, đem bông hoa dành dành cắm trong bình sứ trắng đặt gần chóp mũi, mùi hương thơm ngát xông vào khoang mũi, trong đầu không tự chủ lại nhớ tới dáng dấp của Triệu Thanh.
Triệu Thanh tốt như vậy, tuấn tú, thanh bạch, cao gầy, ổn trọng, trầm tĩnh, tất cả nàng đều thích, thế nhưng, nàng vĩnh viễn chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ hắn, có lẽ không bao giờ dám để Triệu Thanh biết.
Bởi vì Tuệ Nhã sợ, sợ Triệu Thanh cảm thấy bị một tiểu nha hoàn thấp hèn thích, là một chuyện cực kỳ sỉ nhục.
Mỗi lần nhìn thấy Triệu Thanh, nàng đầu tiên là vui mừng, thế nhưng vui mừng qua đi thì sao? Chỉ còn lại buồn rầu cùng khó chịu, nếu như vậy, thà rằng không gặp.
Như vậy, nàng có thể không giữ lại dù chỉ một tia vọng tưởng, vẫn an ổn sinh sống tính toán cho cuộc sống về sau, ở nơi này vốn yên bình qua ngày thì mới sống sót được.
Trong đôi mắt của Tuệ Nhã chẳng biết từ lúc nào đã rưng rưng, nàng cố nén nỗi chua xót xông lên mũi, đứng dậy gội đầu, tới chiếc ghế ở cửa phòng ngồi xuống, đem mái tóc dài ướt nhẹp rũ đến trước ngực, từ tia sáng lọt qua tấm rèm có thể thấy được mái tóc dài ấy.
Mã đại nương đưa thịt kho Tuệ Nhã nấu tới hậu viện cho khách nhân, thuận tiện bưng khay vào trong phòng Tôn Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-duong-xuan-ton-tue-nha/1151994/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.