Đến hàng cá ở bờ sông, Tuệ Nhã phát hiện trong thùng nước của ngư phu có vài con cua rất to, liền hỏi ngư phu đang nằm cạnh gốc cây: "Mấy con cua này đã rửa sạch bùn cát chưa?" Tuy rằng đầu hạ không phải là mùa cua, tuy nhiên dụng ý của Tuệ Nhã không nằm ở phần gạch cua. Ngư phu kia mở chiếc mũ rơm đắp trên mặt ra, lười biếng nói: "Sáng sớm hôm qua mới bắt lên, sao có thể chưa trôi hết bùn chứ?" Tuệ Nhã vừa nghe, rất hài lòng, cùng Lý mụ mụ chọn ra tám con cua, dùng dây cỏ cột thành một chuỗi, mang về nhà. Nàng ở trù phòng trong Chu phủ, ngoại trừ làm vài món rau củ, còn học từ đầu bếp vài món đồ tươi, trong đó có món cua hấp rượu nếp này. Tuệ Nhã về đến nhà, cùng Lý mụ mụ và Mã đại nương bận lu bù cả lên. Lý mụ mụ và Mã đại nương nhận việc làm mấy món rau củ, Tuệ Nhã chuyên tâm nấu cua hấp rượu nếp(1). Trước tiên nàng nấu cơm thật mềm mềm nhuyễn nhuyễn, sau đó cho gừng, tỏi băm nhỏ cùng muối và tiêu vào ướp. Làm xong mấy việc này, Tuệ Nhã đem ghế ra ngồi cạnh miệng giếng ngoài phòng bếp, đem từng con cua một bóc gỡ sạch sẽ, đem cơm đã ướp nhồi vào, lại phủ bên ngoài con cua một lớp gừng tỏi băm nhỏ và muối tiêu trộn đều, lúc này mới thả vào nồi hấp. Không lâu sau đó, cả sân nhà Tôn gia liền tràn ngập mùi cua thơm ngát. Tôn Lưu thị ngồi phơi nắng ở cửa tây phòng, ngửi được mùi hương, liền hỏi Mã đại nương đang ngồi cạnh giếng làm cá trích: "Mã đại tỷ, này là món gì? Mùi thật thơm!" Mã đại nương nở nụ cười: "Tuệ Nhã nhà cô tuổi còn nhỏ nhưng tay nghề lại tốt như vậy, đây là cua ủ rượu nếp, Tuệ Nhã cô nương đích thân nấu, toàn bộ con cua đều có thể ăn! Chả bù cho chúng ta chỉ biết luộc cua hấp cua chiên cua lui tới vài món!" Tôn Lưu thị nghe được cũng có chút thèm, lại không dám hé răng. Tôn Quý ở đông phòng ngủ cũng ngửi được mùi thơm, ban đầu còn cố nén, thế nhưng bao tử lại không chịu đựng được mà kêu gào, thật sự là khó thể chịu được, y đành ghé vào cửa sổ nhìn thử, nhưng trong sân chỉ có Tôn Lưu thị, thấy vậy y liền thò đầu ra từ cửa chính nói khẽ với Tôn Lưu thị: "Lát nữa để dành cho ta một con cua!" Tôn Lưu thị ngẩng đầu nhìn y một cái, lại nằm xuống trên ghế, không nói gì. Mấy ngày nay Mã đại nương chỉ đưa qua chỗ Tôn Quý một ít cháo nước lỏng lẻo, vốn không hề đưa bánh bao cho y, Tôn Quý đều đòi nàng chừa cho y một ít bánh bao, bây giờ mới qua được nhiều ngày vậy. Nghĩ đến Tuệ Nhã nói "Giấy tờ đất bị chiếm, phòng ở cũng bị chiếm, chờ Tôn Quý khỏe lại, chuyện thứ nhất phải làm là sẽ giết chết nương, cưới một nữ nhân khác về, ở trong phòng của nương, tiêu tiền của ngươi, chiếm ruộng đồng của nương", Tôn Lưu thị không khỏi rùng mình, mặc dù là dưới trời nắng, thân thể gầy yếu vẫn co rúm một chút. Nàng như vậy yêu thương ỷ lại Tôn Quý, cho dù Tôn Quý đối xử tệ với Tuệ Nhã, đánh chửi Tuệ Nhã, còn bán Tuệ Nhã, nàng vẫn không lên tiếng, thế nhưng, nếu Tôn Quý muốn giết nàng thì sao? Trước đây Tôn Quý để lại cho nàng cái mạng này, bất quá là bởi vì tìm không được khế ước nhà đất mà thôi. Tôn Lưu thị nghĩ đến khế ước nhà đất bị mình giấu đi, ngón tay khô gầy bắt đầu run rẩy. Nhiều người sức lớn, Tuệ Nhã cùng Lý mụ mụ và Mã đại nương rất nhanh liền chuẩn bị xong một bàn ăn. Tuệ Nhã để Lý mụ mụ tới nhà lý trưởng chờ đám người Triệu Thanh, chính mình tới hàng thịt mua một vò rượu hoa đào. Nàng đem vò rượu trở về, mở nắp, nâng vò đổ rượu vào bình sứ trắng chạm hoa mai, rồi dọn lên mấy chén rượu sứ, thấy trà cũng ngâm được rồi, sau đó nàng ngồi xuống hai tay chống má ngơ ngẩn nhìn. Mã đại nương thấy Tuệ Nhã xuất thần, liền cười nói: "Tuệ Nhã cô nương, cô nhìn thức ăn đầy bàn xem, ngoại trừ món cua này ra, đều là món ăn thôn dã, huyện úy đại nhân liệu có ghét bỏ hay không?" Tuệ Nhã miễn cưỡng nói: "Những người ở trong thành thường ăn mấy món ăn tinh xảo, đến nông thôn nếm thử món ăn dân dã của chúng ta xem như là thay đổi khẩu vị." Mã đại nương nghe vậy nở nụ cười: "Ra là vậy." Kỳ thực Tuệ Nhã nghĩ oan cho Triệu Thanh. Triệu Thanh vừa làm việc vừa sống ở sảnh đông nha huyện, tất cả sinh hoạt đều do bà vú Dương mụ mụ sắp xếp. Dương mụ mụ là người mẫu thân Triệu Thanh, Mục phu nhân lưu lại, ưu điểm lớn nhất là trung thành và tận tâm, khuyết điểm lớn nhất lại là lười biếng. Ngoại trừ hết sức phòng bị mấy nha hoàn Bạch tri huyện tặng qua có tư tưởng quyến rũ Triệu Thanh, mọi việc khác bà đều lười quản, bao gồm áo cơm hằng ngày của Triệu Thanh. Y phục hàng ngày của Triệu Thanh chỉ có vài bộ, bữa ăn thường ngày cũng hết sức đơn sơ. Cũng may Triệu Thanh ngoại trừ tiêu chí 'sạch sẽ' là rất đề cao, các yêu cầu khác thì lại không đòi hỏi gì. Thấy Lý mụ mụ tới mời, mấy tùy tùng khác đều ở lại nhà lý trưởng dùng bữa, Triệu Thanh chỉ mang theo Mục Viễn Dương và Phó Xuân Hằng theo Lý mụ mụ tới nhà Tuệ Nhã. Đến nơi, chỉ có Mã đại nương ra đón, cười đến híp cả mắt: "Đại nhân, mời!" Bắt mắt, cả ba vị mĩ nam tử đều rất được! Triệu đại nhân tuấn tú cao gầy, Phó bộ đầu lanh lợi dễ nhìn, Mục công tử anh tuấn cao lớn, đều rất đẹp mắt! Thời gian này mới chỉ là đầu hạ, hơn nữa lại có gió mát thoang thoảng thổi, bởi vậy cũng không quá nóng, tiệc rượu dọn ở sân sau trong Tôn gia, dưới giàn hoa hồng, bao quanh các bông hoa sặc sỡ là một gốc cây bạch dương cao to sum suê, xa hơn chút nữa là các loại rau dưa xanh biếc, rất có phong vị nông thôn. Trên bàn vuông làm từ gỗ dương bày ra bốn món ăn —— ngó sen ngâm dấm, rau kinh giới trộn, cá trích chiên và cua hấp rượu nếp, đủ hương đủ sắc, làm thực khách chỉ muốn nhanh cầm đũa lên. Lý mụ mụ rửa sạch tay, vừa rót rượu cho ba vị khách vừa cười nói: "Món cua này là do đại cô nương nhà ta tự làm, mấy vị đại nhân nếm thử đi!" Triệu Thanh vẻ mặt bình tĩnh. Phó Xuân Hằng quan sát hành động của Triệu Thanh, không dám trước tiên ăn thử món cua Tuệ Nhã tự mình làm, chỉ có Mục Viễn Dương cầm chiếc đũa quay quanh bốn con cua một hồi, sau cùng chọn một con lớn nhất gắp vào dĩa của y. Y nếm thử một miếng, thấy được vừa thơm vừa giòn, vốn thịt cua đầy lại cực mỹ vị, không khỏi tán dương một phen: "Tay nghề tốt!" Nghĩ đến là món ăn Tuệ Nhã cô nương đích thân làm, cặp mắt đào hoa của y lại chuyển về phía Lý mụ mụ hầu rượu đứng một bên, vẻ mặt tươi cười: "Mụ mụ, đại cô nương nhà ngươi đâu?" Lý mụ mụ cúi đầu cười không nói. Cho dù là nhà nông, bình thường cũng sẽ không để đại cô nương ra mặt hầu hạ khách nhân. Mục Viễn Dương đang định xuất chiêu mà y hay dùng đối phó với mấy nữ nhân để làm nũng với Lý mụ mụ, ai ngờ Triệu Thanh bên cạnh lại ho nhẹ một tiếng. Một tiếng ho khẽ này như gào to trong đầu y, Mục Viễn Dương bấy giờ liền ngoan ngoãn, không nũng nịu, cũng không ngây ngẩn, lại gắp một con cua nữa bỏ vào dĩa, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bưng chén rượu lên, đem toàn bộ rượu bên trong uống sạch. Triệu Thanh thấy vị biểu huynh an phận, không còn mơ ước đại cô nương trong nhà, lúc này mới yên lòng, gắp một con cua bỏ vào dĩa. Lúc mùi vị thơm ngon tràn ngập trong khoang miệng, Triệu Thanh làm một hành vi khác thường với một người luôn 'bình tâm' như hắn —— hắn đem con cua còn lại trên bàn gắp lên. Mục Viễn Dương liếc mắt nhìn Triệu Thanh, không nói gì. Phó Xuân Hằng tuy nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại cười thầm. Vị Triệu đại nhân này tuy tuổi không lớn lại luôn lễ độ biết kiềm chế, ai ngờ được trước Tuệ Nhã cô nương này hắn luôn thất thố... Tuệ Nhã lúc này đang ở trong phòng Tôn Lưu thị tính toán. Nàng vốn có sáu lượng tám đồng bạc, hôm nay đưa cho Mã đại nương một đồng bạc, lại còn mua rượu, thịt, cua và cá trích mất năm đồng bạc, còn dư sáu lượng hai đồng bạc, tiền đúng là càng góp càng ít... Nhưng Tuệ Nhã cũng không thất vọng, bởi vì nàng nhẩm tính qua, lần này chiêu đãi Triệu Thanh, Triệu Thanh nhất định sẽ có thưởng... Tính toán xong, Tuệ Nhã bắt đầu nghĩ cách làm sao mở miệng với Vương thị về chuyện số bạc cho mình chuộc thân —— Lý mụ mụ không cần bạc chuộc thân, Chu phủ không dưỡng lão, tôi tớ tuổi tròn bốn mươi nếu muốn rời đi, Chu phủ không cần một đồng bạc cũng sẽ thả người. (1) Món ăn mình chém nhé ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]