Hắn khẩn cấp ngừng suy nghĩ, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì ?Nam nhân khủng bố này không cần lại đây là tốt nhất, tựa như hiện giờ hắn cỡ nào thoải mái cùng tự tại, không cần phải phun ra những thanh âm xấu hổ đến đáng sợ, cũng không cần phải chảy xuống nước mắt uỷ khuất mỗi khi hầu hạ mà lòng tràn đầy không muốn.
« Ta biết rồi. »
Hắn đáp đến bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một chút không vui. Khi trời tối, chợt nghe bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào huyền náo, hắn thay bộ quần áo kia vào, rồi bước ra khỏi phòng, trong hoa viên bày đầy những hoa đăng nho nhỏ, khắp nơi đầy những người ăn mặc xinh đẹp thơm ngát, hắn nhìn thấy mà hoa mắt hỗn loạn.
Có những cô gái xinh đẹp như hoa đào, cũng có những thiếu niên tuyệt sắc mê người, mỗi người mặc quần áo không đồng dạng, nhưng đại khái cũng tôn lên được bảy phần nhan sắc, mặc loại áo quần giống hắn chỉ có vài người, còn lại mấy người kia đều trang điểm xinh đẹp như hoa như bướm, nếu người có tư sắc bình thường sẽ sợ hãi rụt rè khi đặt chân vào chốn rực rỡ này.
« Ha ha ha …. »
Hắn tránh ở chỗ tối, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên hay không bước ra, bỗng nhiên nghe được tiếng cười sang sảng quen thuộc, hắn liền tìm kiếm nơi phát ra tiếng cười ấy.
Thạch Duyên Tiên ngồi trên ghế nằm làm bằng đá đặt ở hoa viên, một đám người kiều diễm xinh đẹp vây quanh y nói chuyện, không biết là ai vừa kể chuyện vui làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-vo-song/42260/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.