Thân mình sau khi trải qua liên tiếp lật tới lật lui làm hắn mệt đến gần chết, hắn ểu oải gối đầu lên trên cánh tay của Thạch Duyên Tiên, hai người trần trụi ôm nhau ngủ, hắn bị yêu thương nguyên một đêm, mỗi lần đều như vậy, Thạch Duyên Tiên sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định muốn hắn nguyên một đêm, sau đó mới cam tâm buông tay.
Có khi Thạch Duyên Tiên ‘muốn’ xong rồi, Hoa Lạc muốn tách rời Thạch Duyên Tiên ra, sẽ bị y kéo trở lại, hắn khí lực gầy yếu không thể chống lại được man lực của y, chỉ làm cho hắn thêm mệt nhọc mà thôi, cho nên sau đó hắn buông tha cho giãy dụa, ngoan ngoãn ngủ trong lòng ngực y.
Thạch Duyên Tiên vuốt ve sợi tóc của Hoa Lạc, đem chúng nó cuốn cuốn ở trong tay, giống như đối với đầu của hắn lưu luyến cùng luyến tiếc buông ra, ôn nhu vỗ về chơi đùa với nó lần nữa lại lần nữa.
“Ta … ta muốn ngủ, có thể hay không ….” Muốn thỉnh Thạch Duyên Tiên rời đi phòng, nhưng lời nói còn chưa xong thì đã bị đối phương trả lời kiên quyết.
“Không được.”
Hoa Lạc nóng giận, lời nói của nam nhân này vừa kiên quyết lại vừa bá đạo, mỗi lần đều như vậy, căn bản là không chịu nghe hắn đang nói cái gì, y chỉ biết làm theo chính y.
“Ta đã ngủ cùng ngươi một đêm, ngươi vì cái gì còn không muốn buông tha ta.” Hắn tức giận đến nói không lựa lời, rốt cuộc chịu không nổi phải cùng Thạch Duyên Tiên ngủ chung nữa, hắn đều đã hầu hạ y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-vo-song/42259/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.