Nhậm Hướng Vinh không nói gì, mà chỉ chầm chậm uống một ngụm nước. 
Trong lòng Nhậm Diệc ngập tràn áy náy. Anh biết ba mình không muốn đi viện dưỡng lão cỡ nào, người đàn ông này vẫn luôn cứng cỏi vững vàng như một ngọn núi, chưa bao giờ nguyện ý chịu già. 
Chỉ là sau khi chứng kiến chuyện đám người điên rồ kia làm ra, vì lo lắng cho an toàn, anh không thể không hạ quyết định này. Anh khó nhọc giải thích: "Hơn nữa, dì Vương cũng muốn về quê rồi. Con đã nhờ trung gian tìm mấy người giúp việc, nhưng không có ai vừa ý, con sợ không có người nào thích hợp để chăm sóc cha, viện dưỡng lão ít ra còn chuyên nghiệp chút..." 
"Không cần nói nữa." Nhậm Hướng Vinh sầu muộn nói, "Nỗi lo của con có đạo lý, vậy đi thôi." 
Nhậm Diệc càng thêm khó chịu: "...Cha, thật có lỗi quá." 
"Cái này có gì mà phải nhận lỗi, lính cứu hỏa giúp đỡ cảnh sát bắt người xấu, là đạo lý hiển nhiên trời đất không thể lay chuyển mà. Mỗi ngày chúng ta chiến đấu với lửa, việc gì phải sợ đám chuột nhắt sống chui lủi trong bóng tối." Nhậm Hướng Vinh nói, "Ta đồng ý đi viện dưỡng lão, cũng không phải vì sợ hãi, mà là không muốn lúc con đang thực hiện nhiệm vụ còn phân tâm lo lắng cho ta." 
"Con biết, con biết mà." Mũi Nhậm Diệc hơi xót, khó chịu nói, "Cha, chờ vụ án này kết thúc, con lập tức sẽ đưa cha trở về." 
Nhậm Hướng Vinh từ chối cho ý kiến, chỉ ảm đạm cười: "Cứ chuyên tâm làm chuyện con phải làm đi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356196/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.