Mấy ngày nằm viện này, có lẽ là khoảng thời gian nhẹ nhõm và hạnh phúc nhất của Nhậm Diệc trong mấy năm qua. Không cần huấn luyện, không cần đi học, cũng chẳng cần xuất cảnh, còn ngày ngày cùng Cung Ứng Huyền tình tứ nói chuyện phiếm, ăn cơm, tản bộ, đến tối lại chen chúc trong một ổ chăn để xem phim. Tuy rằng hầu hết thời gian trong ngày Cung Ứng Huyền vẫn làm việc qua điện thoại và máy tính, nhưng còn lại gần như đều là người của anh. Anh cố tranh thủ nhiều nhất có thể để ở cùng một chỗ với Cung Ứng Huyền, ngay cả người từ trung đội đến thăm đều bị anh tìm đủ loại cớ xua đi cho mau. Có được nhiều thời gian và sự chú ý như vậy từ Cung Ứng Huyền là điều mà Nhậm Diệc trước đây đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, hiện giờ mỗi phút mỗi giây đối với anh mà nói đều cực kỳ ngọt ngào. Chỉ là, dục vọng là thứ khiến người ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chỉ tiến được một chút, lại càng muốn tiến xa hơn nữa. Anh đắm chìm trong lối sống tựa như ở chung này, nhưng rồi cũng ý thức được hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Loại dục vọng muốn có được Cung Ứng Huyền này càng trở nên mãnh liệt, anh càng không dám mở lời. Không nói ra thì còn có thể dùng danh nghĩa bạn bè sớm chiều ở chung, còn nếu nói rồi, sẽ chẳng còn gì nữa. Chỉ mới hình dung đến điều này, anh đã sợ hãi. Anh nhát thật, bảo sao Khúc Dương Ba từng chê anh nhát, anh quả thật... Nhát lắm. Nhưng nhìn thấy cách Cung Ứng Huyền mỉm cười với mình không chút phòng bị nào, anh liền can tâm tình nguyện nhát thêm chút nữa. - -- Ngày mai là xuất viện rồi, hai người đều hồi phục rất khá. Mới sáng sớm, Cung Ứng Huyền đã ngồi dậy bắt đầu tập gập bụng. Cả tuần trời Nhậm Diệc không hề nhúc nhích, cảm thấy thân thể cũng hơi ì ạch. Nhưng anh không vội vận động ngay, thay vào đó là lười biếng nằm trên giường nhìn Cung Ứng Huyền. Cung Ứng Huyền cởi áo ngủ bên ngoài ra, thân trên chỉ còn một cái áo bó chẽn màu đen. Nhìn từ góc độ này, có thể vừa vặn thu hết vào trong đáy mắt phần cơ ngực chắc mẩy và hai bắp tay săn chắc, vòng eo thon gọn dẫn thẳng xuống cặp mông vừa nảy vừa vểnh, đó là còn chưa kể cặp chân dài miên man đang duỗi thẳng tắp kia. Trước cảnh đẹp như vậy, Nhậm Diệc cảm thấy tự mình có thể ăn ba chén cơm. (=)))) Chẳng qua, anh càng nhìn càng cảm thấy không hợp lý, như này là làm đến bao nhiêu cái rồi, thằng nhóc này có phải đang cố tình khoe khoang không: "Cậu làm bao nhiêu cái thế?" "Bình thường một ngày 200 cái." Nhậm Diệc đần ra. "Anh thì sao?" Cung Ứng Huyền hỏi trong lúc ngừng giữa không trung. "... Không đếm qua." Nhậm Diệc chột dạ nói. Cung Ứng Huyền làm xong một mạch, cả người toát đầy mồ hôi, trong chốc lát tinh thần đã khoan khoái dễ chịu. Hắn bật dậy từ dưới mặt đất, vừa giãn cơ vừa hỏi Nhậm Diệc: "Anh không vận động một chút à?" "Ngày cuối rồi, hưởng thụ thêm tí nữa." Nhậm Diệc híp mắt nhìn. Chiếc áo kia bó sát lại mỏng tang, dính chặt vào người, hơn nữa Cung Ứng Huyền còn đổ không ít mồ hôi, anh nhìn đến mức miệng khô lưỡi khô. Cung Ứng Huyền cười nhẹ một tiếng: "Đồ lười." Nhậm Diệc cảm giác cả người lâng lâng: "Hôm nay tôi muốn làm một tên lười biếng cả ngày." "Tùy anh vậy." Cung Ứng Huyền nói, "Tôi đi tắm rửa cái đã, bữa sáng hẳn là sắp được đưa tới thôi." Nhậm Diệc nằm trên giường, cố gắng giãn người một chút, sau đó gối đầu lên cánh tay, nhìn trần nhà cười ngây ngô. Nếu, nếu có một ngày anh và Cung Ứng Huyền thật sự ở chung, hẳn sẽ là cuộc sống như vậy nhỉ, nghĩ thế lại càng khiến người ta trông mong. Màn hình điện thoại bên cạnh lóe sáng. Nhậm Diệc cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn WeChat Kỳ Kiêu gửi đến: "Anh, gần đây anh làm gì vậy?" Nhậm Diệc trả lời: "Chẳng làm gì cả, thành ông già rồi." "Gần đây anh có được nghỉ không, muốn gặp anh quá đi." Nhậm Diệc lưỡng lự một chút, tuy rằng nói dối cũng hơi áy náy, nhưng anh với Kỳ Kiêu hiện tại quả thực không thích hợp để gặp mặt: "Không có, cuối năm trung đội bận lắm." Kỳ Kiêu lại gọi đến, Nhậm Diệc nhìn thoáng qua cửa phòng tắm còn đóng chặt, bắt điện thoại: "Alo, Kỳ Kiêu à." Giọng của Kỳ Kiêu nghe có vẻ uể oải: "Gần đây em phải nghỉ ngơi một thời gian, nên chỉ toàn ở Bắc Kinh. Anh có xin nghỉ phép được không, hay em đến trung đội anh chơi vậy?" "Trung đội là nơi để làm việc, em... Chịu khó đừng đến trung đội, nhé." Nhậm Diệc uyển chuyển nói, "Em không phải đi quay phim ở vùng khác sao?" Kỳ Kiêu thở dài: "Chuyện lần trước, em với công ty quản lý có chút ồn ào căng thẳng, dạo này em cũng chẳng đóng thêm phim nữa. Phiền chết mất, em đang cân nhắc hủy hợp đồng." "Em suy nghĩ kĩ rồi hẵng đưa ra quyết định, dù sao anh cũng tin em sau này sẽ phát triển rất tốt." Kỳ Kiêu cười cười: "Lúc nào anh cũng an ủi em." "Anh nói thật mà." "A, chán quá đi." Kỳ Kiêu oán trách, "Dạo này em cảm giác anh rất lạnh nhạt với em, hẹn anh thì không hẹn được. Đã lâu rồi anh cũng chẳng đi chơi với bọn em nữa." Nhậm Diệc khẽ cười: "Công việc của anh bận quá, thêm nữa là, mới vừa rồi anh có..." Nhậm Diệc ngập ngừng một chút, anh vốn muốn tìm một từ thật thích hợp, kết quả nhất thời lại chẳng nghĩ ra, ma xui quỷ khiến thế nào mà phun ra hai chữ, "Xem mắt." "Xem mắt?" Kỳ Kiêu bật cười, "Anh xem mắt với ai vậy." "Là do bạn bè giới thiệu thôi, chung sống thử xem sao." Nhậm Diệc không thể nói chuyện Cung Ứng Huyền ra, cũng không nỡ trực tiếp từ chối nhiệt tình của Kỳ Kiêu. Quan hệ giữa bọn họ chính là như vậy, một khi có người đã có người yêu rồi, cả hai đều phải ngầm thừa nhận kết thúc, anh hy vọng Kỳ Kiêu nghe hiểu được ám chỉ của anh. Giọng Kỳ Kiêu rõ ràng hơi chùng xuống: "Sao nào, anh tính nói chuyện yêu đương rồi à?" "Ài, tuổi cũng lớn rồi." "Vậy thời điểm anh muốn nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng cân nhắc đến em đây chứ gì." Nhậm Diệc không ngờ Kỳ Kiêu sẽ nói ra những lời này, anh ậm ờ hai tiếng, nhưng lại chẳng đáp nữa. Lúc này, Cung Ứng Huyền đẩy cửa phòng tắm, cả người mang theo hơi nước hầm hập đi ra. Nhậm Diệc theo bản năng hơi co người lại, muốn che đi bên tay còn đang cầm điện thoại kia. Cung Ứng Huyền vốn là cảnh sát, đối với từng biến hóa biểu cảm nhỏ nhặt đều vô cùng mẫn cảm, hắn nhíu mày: "Anh đang gọi điện thoại với ai đấy?" Kỳ Kiêu nghe được bên đầu dây bên kia của Nhậm Diệc có động tĩnh, nhưng chỉ có thể nhận ra là giọng đàn ông, cậu hít sâu một hơi, "Vậy chúc anh may mắn." Sau đó cúp điện thoại. Nhậm Diệc buông điện thoại xuống, có chút xấu hổ khi nhìn thấy Cung Ứng Huyền. Anh là một người cực kỳ không thích, cũng không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối anh đều phải cân nhắc xem phải chăng mình nên nói thật. Anh do dự xem chuyện này liệu có đáng để mà gian dối không, cái do dự này, thường thì còn chết dở hơn cả việc phải chọn lựa. Anh vừa mang tiếng nói dối rồi, rốt cục lại chẳng mấy vui vẻ. Vì thế anh quyết định thành thật luôn: "Kỳ Kiêu ấy mà, tán gẫu một chút tình hình gần đây thôi." Cung Ứng Huyền không vui "Ờ" một tiếng, hắn biết mình không có tư cách gì ngăn cấm người khác giao hữu, nhưng quyền được mất hứng hắn vẫn phải có. Nhậm Diệc cười nhạo: "Hình như cậu không thích em ấy lắm nhỉ." "Ừ." Cung Ứng Huyền không hề khách khí đáp. "... Vì cái gì thế." Cung Ứng Huyền trừng mắt với Nhậm Diệc. Nhậm Diệc hậm hực nói: "Cũng chẳng quan trọng." Anh cũng không biết mình đang mong chờ đáp án kiểu gì nữa. Dù sao, ắt hẳn sẽ không phải điều mình mong muốn nhất đâu. Lúc này, tài xế của Cung Ứng Huyền đã đưa bữa sáng tới. Nhậm Diệc vừa ăn cơm, vừa dỗ dành Cung Ứng Huyền. Tính tình của Cung Ứng Huyền từng bị Nhậm Diệc tổng kết là "tính tình đại tiểu thư" cũng không phải không có lý do, đến thì nhanh, mà đi cũng nhanh. Tuy là dễ nổi nóng, nhưng cũng dễ dỗ dành, chẳng mấy chốc đã bật cười, coi như lật sang một trang mới luôn. Nhậm Diệc ngẫm nghĩ, bất luận Cung Ứng Huyền có cư xử với Kỳ Kiêu thế nào, xuất phát từ niềm tôn trọng với người ta, anh đều sẽ duy trì khoảng cách với Kỳ Kiêu. Điều này cũng không liên quan gì đến việc Cung Ứng Huyền có đáp lại tình cảm của anh hay không. - -- Chờ thủ tục xuất viện xong xuôi cũng đã đến chiều, Khưu Ngôn đích thân đến đón bọn họ xuất viện. Trên đường, Nhậm Diệc ngồi ở ghế sau, thấy hai người cứ chốc chốc lại trao đổi về vụ án, một đôi tuấn nam mỹ nữ thật sự vừa xứng đôi vừa đẹp mắt. Trong lòng anh ghen tị vô cùng, nhưng lại không dám biểu lộ chút gì trước mặt Khưu Ngôn, chỉ sợ bị cô khinh thường. "Bối cảnh của Hồng Diễm cùng với quan hệ xã hội của hắn đã được chúng ta sắp xếp cũng gần xong xuôi, hiện giờ người có nền tảng hóa học kia cũng có một chút manh mối, đang từng bước chứng thực. Gã này rất xảo quyệt, gần như không để lại quá nhiều dấu vết." "Em có thể khẳng định bọn chúng ít nhất đã gặp mặt rồi, tuyệt đối không phải chỉ liên lạc qua điện thoại như Hồng Diễm hay Trần Bội. Là để phân phối nguyên liệu hóa học, hơn nữa hydrogen peroxide này là một loại vật chất cực kỳ thiếu ổn định, phải cần có chuyên gia đến thao tác. Nếu không, có khả năng sẽ tự bị dính độc, hoặc là tự nổ chết chính mình." "Chúng ta sẽ tìm được hắn thôi." Nhậm Diệc nhịn không được nói: "Cậu vừa mới xuất viện, không về nhà nghỉ ngơi một chút đi, vội vã công tác thế làm gì?" "Tôi cảm thấy tôi đã hồi phục rất tốt." Cung Ứng Huyền quay đầu lại nhìn anh một cái, ánh mắt mang ý cười, "Không phải anh cũng cần về trung đội sao." "Ầy, cũng đúng, cả tuần không thấy bọn họ, chỉ sợ bọn họ đã leo lên nóc nhà lật ngói rồi." Khưu Ngôn dừng xe trước cửa trung đội, "Đội trưởng Nhậm, anh chú ý bảo trọng thân thể thật tốt vào nhé." "Cứ yên tâm." "Đội trưởng Nhậm." Nhậm Diệc đang muốn xuống xe thì bị Khưu Ngôn gọi ngược trở lại, "Bất luận là lấy danh nghĩa cá nhân tôi, hay là dưới lập trường của một người trong nghề, tôi đều muốn nghiêm túc cảm tạ anh." Nhậm Diệc cười cười: "Đừng khách khí." Anh nháy mắt mấy cái với Cung Ứng Huyền: "Hẹn gặp lại." "Mai nhé." Cung Ứng Huyền nói, "Ngày mai tôi sẽ thẩm vấn Trần Bội, sáng sớm mai anh tìm đến phân cục đi." "Không thành vấn đề." Bước vào trung đội, chiến sĩ gác cổng vừa nhìn thấy Nhậm Diệc đã khẽ nhếch miệng: "Oa Nhậm đội, anh đã trở lại." "Đúng vậy, có phải nhớ tôi đến chết rồi không." "Nhớ anh muốn chết luôn." Trên bãi tập, một nhóm chiến sĩ đang tập luyện như thường lệ, do Cao Cách chỉ huy. Từ đằng xa, Cao Cách đã thấy được anh, lập tức nhoẻn miệng cười, hạ lệnh: "Quay về đằng sau." Cả đám người đồng loạt quay qua, vừa nhìn thấy Nhậm Diệc, ánh mắt họ đã bắt đầu tỏa sáng. Nhậm Diệc oai phong lẫm liệt sải bước đến trước mặt bọn họ, cười hề hề: "Không tồi, xem ra không có tôi ở đây, các cậu cũng không làm biếng nhỉ." Cao Cách cao giọng nói: "Hoan nghênh đội trưởng Nhậm bình phục trở về đơn vị, vỗ tay!" Các chiến sĩ giơ tay lên, dùng sức đập vang, tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên khắp sân tập. Nhậm Diệc dựng thẳng lưng, kính chào bọn họ theo nghi thức quân đội. Vỗ tay xong, Cao Cách nói: "Tốt lắm, giải tán tại chỗ đi." Các chiến sĩ đều ồ ạt đổ dồn về phía Nhậm Diệc, ríu rít tựa một đàn chim nhỏ. "Nhậm đội, đồ ăn ở bệnh viện được không, hình như anh béo lên." "Vớ vẩn, béo đâu mà béo." "Nhậm đội, nghe nói anh với đóa hoa tiến sĩ Cung của đội cảnh sát nằm cùng một phòng bệnh hả, cảm giác thế nào ahahahahaha-" "Nhậm đội, anh có gặp được nàng y tá xinh đẹp nào không đấy, giới thiệu cho chúng tôi một chút đi mà." Nhậm Diệc cảm giác như thể đang rải thóc trước mặt một đàn vịt, thật sự là đáp ứng không xuể. Đột nhiên, anh phát hiện ra Lý Táp đứng bên ngoài vòng vây, cười nhạt nhìn bọn họ. Nhậm Diệc trỏ vào Lý Táp: "Lát nữa cô qua văn phòng tôi một chuyến."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]