*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
- -----------------------------
Nhậm Diệc vừa mở cửa nhà ra đã nghe thấy âm thanh tranh chấp truyền tới từ phòng trong, mở cửa nhìn thì thấy dì giúp việc và cha anh đang đùn đẩy gì đó.
"Dì, làm sao vậy?"
Dì Vương vừa thấy anh liền tức giận hổn hển nói: "Đội trưởng Nhậm, cậu về mà xem này, cha cậu không chịu uống thuốc!"
Nhậm Diệc nhìn về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn, âm thầm thở dài: "Lão Nhậm, dạ dày cha không thoải mái, sao không uống thuốc."
"Là thuốc tất có ba phần độc, tôi không uống, không uống." Nhậm Hướng Vinh có chút kích động giơ tay đánh rớt thuốc trong tay dì Vương.
Bình thuốc rơi xuống đất, viên thuốc lăn đi khắp nơi.
Dì Vương lắc đầu không biết làm sao.
Nhậm Diệc cho bà một ánh mắt trấn an, hai người cùng nhau ngồi xổm thu dọn.
Nhưng Nhậm Hướng Vinh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hỏi Nhậm Diệc: "Sao hôm nay con lại tan học sớm như vậy?"
"Trời đã tối rồi, không còn sớm nữa." Nhậm Diệc nhẹ giọng nói, "Dì, hôm nay dì đi về trước đi."
"Cơm trong nồi đã nấu xong rồi, dì đi nha." Dì Vương nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng thay giày rồi đi.
Nhậm Hướng Vinh vỗ nhẹ chân của mình, cũng không biết là đang hỏi Nhậm Diệc hay là đang độc thoại: "Mẹ con đã tan tầm chưa?"
"Vẫn chưa." Nhậm Diệc đặt thuốc sang một bên, dự định mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356124/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.