Type: Thùy Miên 
Ti vi bị đập, chiếc sô pha đơn như đã bị ai giẫm đạp, đổ nghiêng trên nền nhà, còn khu bếp thảm khốc hơn thì không cần phải trình bày chi tiết, một câu miêu tả đại khái là sành sứ vỡ hết, kim loại rơi hết. 
“Thế này là… sao?” 
Đúng lúc này, chiếc điện thoại - có khả năng là vật dụng duy nhất trong nhà còn nguyên tính năng chợt vang lên. Tiếng chuông kêu rất lâu nhưng Cận Hoài Lý không có tâm trạng nhận máy. Tới tận khi điện thoại chuyển sang chế độ ghi lời nhắn tự động, anh mới ngẩn ngơ nghe thấy giọng mũi ngọt ngào của Nguyễn Lập Đông: “Cận Hoài Lý, anh đi đâu vậy? Di động thì tắt máy, điện thoại bàn thì không ai nghe. Trần Vị Nam đã để lại mảnh giấy ở nhà em, nói Sài Diễm đã khóa thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng của anh ấy. Không còn cách nào khác, anh ấy đã mượn mấy thứ trong nhà anh và chạy rồi. Anh ấy đã mượn bao nhiêu rồi? Em bị cảm, chị không cho phép em ra ngoài”. 
Nhìn cả phòng khách không còn chỗ nào đặt chân, Cận Hoài Lý cay đắng trả lời: Chẳng bao nhiêu. 
Cận Hoài Lý ngồi dọn dẹp lại nhà cửa, chắc mẩm rằng chỉ cần anh không trả lời điện thoại, Nguyễn Lập Đông sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Ai ngờ, khoảng một tiếng sau, trong tiếng gió Bắc rít gào, Nguyễn Lập Đông người đầy sương lạnh xuất hiện trước cửa nhà, hắt xì liên tục. 
Cô day mũi, bao lời chất vấn định nói ra đều bị nuốt ngược trở lại sau khi nhìn thấy thảm cảnh ấy. Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-den-roi-moi-thanh-toan/113065/chuong-3-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.