7.
Vào một buổi đêm nửa tháng sau lễ thành hôn, Mông hoàng tử tới gặp ta. Đam Mỹ Hiện Đại
Thời gian cấp bách, ta chỉ có vỏn vẹn nửa tháng này để điều tra rõ sự tình rồi truyền tin cho hoàng huynh.
Phụ hoàng có một con bồ câu đưa thư, tinh khôn không kém gì loài người. Lần này ta mang theo nó tới, lén giấu trong túi quần áo.
Truyền thư tới kinh thành có lẽ hơi bất khả thi, nhưng nếu truyền tới thành trì trước đó thì vẫn dư sức.
Bữa tối chỉ có bánh khô và nước, ta lo rằng chim bồ câu không quen ăn, tức giận bừng bừng đi lấy gạo. Vừa và chén cơm vào miệng, ta liền cảm thấy sai sai. Rõ ràng nó bị trộn lẫn với thứ gì khác, mà mùi vị này… ta đã quá quen thuộc. Lễ Thất tịch đi chơi với Ninh Vi, mùi vị cơm nắm chàng từng mua cho ta y hệt như thế, mùi vị mà cả đời ta không thể quên nổi.
Hai mươi vạn đại quân, gã nam tử Trung Nguyên, quân Nhật nơi Tái Bắc…
Cùng một lúc, Tây Bắc, Tái Bắc, Đông Bắc, Giang Nam đều rơi vào khốn đốn, mớ bòng bong này khiến ta khó có thể không nghĩ đến một điều…
Một phỏng đoán kinh người dần hình thành trong đầu ta…
Nếu là sự thật, vậy thì cái ch.ết của Ninh Vi cũng được lí giải! Hoặc là… mục đích của tất cả những chuyện này là để đẩy Ninh Vi vào chỗ ch.ết!!
Ta gọi Xuân Đào đem giấy bút lại, bắt đầu phác thảo mạng lưới liên kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dao-rung-roi/2794352/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.