Hôm Lý Thừa Dục xuấtchinh bầu trời như lo lắng, đó là thời tiết mà Nhiếp Thanh Lan từ khi đến HuyếtNguyệt Quốc đến nay cảm thấy tệ nhất, điều này càng khiến cho lòng nàng càng códự cảm không lành. Nàng ra đến cửa cung tiễn hắn, chỉ thấy hắn đã cởi bỏ quan phục ngày thường vàđổi thành bộ áo giáp, nhìn búi tóc ngày thường rất nho nhã giờ đây đã bị mũgiáp che lấp mất rồi. Nàng chưa từng thấy qua hắn như vậy, có thể lạnh lùng uy vũ, sát khí bức ngườinhư đã biến thành một người khác khiến cho nàng thấy cũng phải sửng sốt. Lý Thừa Dục vốn là đứng ở đầu tiên của đội ngũ, được Thiết Hùng báo là cô tớithì hắn liền quay đầu lại. Xa xa nhìn từ đội ngũ đầu đi lại, ánh sáng mặt trờihơi yếu phản xạ vào áo giáp dội vào trong mắt nàng khiến nàng đau lòng như muốnrớt nước mắt. “Làm phiền Điện Hạ tự mình tiễn thần ra trận.” Hắn lập tức nhảy xuống chắp tayquỳ lạy. Nhiếp Thanh Lan vội vàng đưa tay dìu, lên: “Thừa tướng đại nhân, ta chỉ mongngài có thể sớm ngày trở về.” Hắn gật đầu một cái, đứng lên, từ Thiết Hùng trên tay nhận lấy một bao nhỏ, cẩnthận giao cho nàng, chỉ có hai người mới nghe được hắn nhỏ giọng nói: “Điện Hạ,nếu như chuyến này thần gặp bất trắc, xin ngài mang theo món đồ này... trở vềTư Không Triều.” Nàng liền giật mình. Rõ ràng đây là lúc hắn xuất chinh sắp, không nên nói tớiđiềm xấu này, tại sao hắn còn nói? Hắn giao cho mình vật này là gì? Đại quân như mây đen cuồn cuộn chảy về phía chân trời, bóng dáng của Ly ThừaDục cũng đã thành một điểm đen rồi từ từ không thấy được nữa. Nhiếp Thanh Lan nắm chặt cái bao nhỏ, thẫn thờ đứng yên một chỗ. Dương Phàm đi tới nhỏ giọng nói: “Tướng quân, bệ hạ lại đưa tin tới.” Nàng hàm hồ đáp lại một tiếng, ý nghĩ cũng không đặt ở trong thư Tư Không Thầnmà ở cái bao nhỏ này. Bước nhanh trở lại tẩm cung, thư Tư Không Thần đưa cho nàng nàng để qua một bênmở cái bao nhỏ trước. Cái bao nhỏ được cột rất chặt, từng tầng từng tầng một, bao nhiêu là nút, cũngkhông biết là bao nhiêu tầng. Rốt cuộc cũng mở ra, nàng ngây người – đó là cặpvòng ngọc của nàng. Quanh đi quẩn lại, mấy lần đưa ra, rốt cuộc Lý Thừa Dục vẫn để lại nó. Tại sao? Bởi vì hắn biết rõ ý nghĩa đôi vòng ngọc đối với nàng mà nói rất quantrọng sao? Ngón tay nàng vô thức vuốt đôi vòng kia, cảm giác lạnh băng thì có tình cảm gì?Chỉ thấy đáy lòng nàng từng trận co rút đau đớn. Sau một hồi nàng mới mở phong thư của Tư Không Thần, trong thư vẫn là vài câuthăm hỏi quen thuộc. “Gầnđây vẫn khỏe? Chuyện lên ngôi thế nào? Lý Thừa Dục có làm khó ngươi? Hoàng Thânquốc thích có gây chuyện? Lúc trước đưa lương thực cho ngươi trẫm cũng đã chuẩnbị lễ cho cả ba vị Hầu gia cho ngươi, nếu Lý Thừa Dục chưa đủ tin thì có thểliên thủ với người khác. Có gì khẩn yếu thì liên lạc với Hành Lão Tướng quân ởbiên quan.”
Nhiếp Thanh Lan nắm chặt phong thư, khóe miệng nhếchlên giễu cợt cùng cười khổ. Tư Không Thần quả là phí hết tâm tư để giúp nànglên ngôi Hoàng Đế, mà đã lâu không thấy nàng động tĩnh gì chắc là hắn hoài nghithành ý của Lý Thừa Dục, lại muốn nàng trở mặt đi liên hệ với ba vị hổ lang kiađể bọn họ liên thủ với nàng. Ở trong lòng hắn, tất cả đây rốt cuộc là vì sự an toàn của nàng hay là vì hắnmuốn cướp lấy giang sơn Huyết Nguyệt? Nàng cầm lá thư này lên ngọn nến, đốt nó thành tro bụi rồi đứng dậy gọi: “DươngPhàm, cầm bản đồ Tây Sơn đến đây!” Từ hôm đó về sau, liên tiếp mấy ngày nàng đều để ý đến đại quân của Lý ThừaDục, hắn đến một nơi nàng sẽ đánh dấu đỏ lên bản đồ để đánh dấu tiến trình. Nàng không biết ngoài nàng ra ở Huyết Nguyệt còn có ai còn quan tâm đến lầnxuất chinh này, vì vậy nàng âm thầm thăm viếng sáu Bộ. Cái gọi là “âm thầm” tấtnhiên là thăm viếng vào lúc đêm khuya, bí mật thăm dò. Kết quả nàng phát hiện, trong sáu Bộ thì Lại Bộ quan tâm tới tiến trình của LýThừa Dục nhất. Điều này cũng khó trách, Lại Bộ từ trên xuống dưới đều không ưaLý Thừa Dục. So sánh với Bộ Hộ Chu đại nhân, Hình Bộ Ngô đại nhân cùng với Lễ Bộ Trương đạinhân thì ngược lại rất ủng hộ Lý Thừa Dục nhưng lại e ngại ba vị Hầu gia nênkhông dám hành động. Xem ra mấu chốt của trận chiến này không chỉ có kết quả ở Lý Thừa Dục mà cònnằm trong tay ba vị Hầu gia. Nếu Tư Không Thần đã từng đưa lễ quá lớn cho ba vị Hầu gia thì nàng cũng cầnthiết phải tìm hiểu. Trong ba người, nàng không thích nhất là Thượng Quan Vinh, đối với Đoan Mộc Cầucũng không có hảo cảm gì, mà Công Lãnh An so với hai người kia tựa hồ còn hơidễ nói chuyện chút. Nàng quyết định ra tay từ người này. Mới tới, lính canh cửa phủ Hầu gia đã bắt nàng xuống ngựa đợi hơn một canh giờ. Dương Phàm cũng chờ nhưng không thể bình tĩnh nổi, cả giận nói: “Tướng quân cầngì phải vì chuyện Lý Thừa Dục mà phí tâm? Thái độ của Công Lãnh An đã quá rõràng, ngài không đợi thì cũng vậy thôi.” “Bình tĩnh chớ nóng.” Nàng chắp tay sau lưng: “Dương Phàm, ngươi đi theo tanhiều năm vậy, sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy? Trước hết mặc dù không giúpLý Thừa Dục thì cũng xem như là giúp Tư Không Triều, chút thời gian như vậy màkhông đợi nổi sao?” Dương Phàm buồn bực quay đầu, vẻ mặt vẫn không thể nhịn nổi. Lại đợi thật lâu, quản gia trong phủ mới ì ạch xuất hiện mà nói: “Nhiếp Tướngquân, Hầu gia nhà ta mới tỉnh giấc trưa, mời ngài đến nội đường chờ một chút.” “Đa tạ.” Nàng khách khí đi theo quản gia đi vào trong nội đường, phân phó DươngPhàm ở cửa phủ Hầu gia chờ. Hắn không yên lòng, còn định nói thêm điều gì bịnàng lạnh lùng liếc mắt một cái đành phải đứng lại. Công Lãnh An khoan thai tới chậm, còn vừa đánh ngáp vừa dùng khăn nóng lau tay,thấy nàng một mình ở trong nội đường, người tùy tùng bên cạnh một người cũngkhông có liền giả lả cười: “Nhiếp Tướng quân thật là có can đảm, một mình vàoHầu gia phủ của ta đây, không sợ ta nhất thời tức giận muốn tính toán chuyện ânoán năm đó trên chiến trường sao?” “Ta hôm nay là vì Huyết Nguyệt mà đến, Hầu gia sẽ không làm vậy.” Nàng chắcchắc mà nói. Mặt Công Lãnh An lộ vẻ sững sờ, ngồi xuống nhìn nàng: “Ta không biết ngài và tacó chuyện gì của Huyết Nguyệt để nói, ngài nên hiểu ngài không phải là chủ củata, không có quyền ra lệnh cho ta bất kỳ chuyện gì.” Nhiếp thanh Lan vẫn đứng như vậy nhưng cúi đầu khiêm nhường: “Ta biết mình làai, dù sao ta cũng chỉ là vãn bối, chỉ muốn xin lãnh giáo Hầu gia một vài vấnđề.” Nghe nàng nói như vậy, Công Lãnh An có vẻ hài lòng, khóe miệng cứng nhắc dườngnhư đang nhếch lên một nụ cười. Nàng thừa dịp nói luôn: “Lý Thừa tướng đi ra ngoài trừ phiến loạn, hắn trướckhi đi tha thiết dặn dò với ta, nếu có chuyện gì khó khăn có thể tới thỉnh giáoHầu gia. Bởi vì Hầu gia chính là một số ít người trong triều hắn có thể tintưởng, cho nên hôm nay ta chỉ có thể can đảm tới đây làm phiền Hầu gia vậy.” Công Lãnh An nghe, càng thêm cao hứng, tựa vào ghế: “Có vấn đề gì cứ hỏi đi.” “Nhóm sơn tặc ở Tây Sơn cũng không phải tồn tại ngày một ngày hai, vì sao vẫnchưa được tiêu diệt? Ta biết Hầu gia và Binh Bộ Thượng Thư quan hệ cũng khôngcạn, mà Hầu gia là người chính trực trung dũng, ở đây không phải là trách nhiệmcủa Binh Bộ Thượng Thư thì chẳng lẽ có kẻ đang giở trò sau lưng?” Công Lãnh An giống như là kinh ngạc với vấn đề nàng vừa hỏi, quan sát nàng mộtlát rồi một lát sau mới mở miệng: “Ngươi thật thông minh, người ta nói quan thìkhông cùng một nhà, người thường nghe nói liền đổ hết lỗi lên đầu Binh Bộ.Trong Binh Bộ có không ít người là đồ tôn của ta cũng tự dưng bị chỉ trích,người người cũng rất buồn bực. Thật ra thì chuyện này kẻ đứng sau bọn thổ phỉkhông phải người của Binh Bộ.” Nhiếp Thanh Lan nghe được trọng điểm, cặp mắt sáng lên: “Chẳng lẽ... Sẽ là ởLại bộ?” Hắn lại kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết...” “Sao ta không nghĩ đến được.” Nhiếp Thanh Lan nghiêng đầu cười một tiếng:“Trong tất cả các Bộ, khả năng lớn nhất cũng chỉ có thể là Lại Bộ. Lại Bộ cóquan hệ mật thiết nhất đối với các quan viện địa phương lớn nhỏ. Nếu muốn tiếtlộ tin tức thì đã có cả một đường dây. Nói không chừng, tin tức còn chưa tới BộBinh thì đã qua Lại Bộ rồi.” Hắn trầm mặc, làm như cam chịu. Nhiếp Thanh Lan nói tiếp: “Nếu Hầu gia biết vấn đề ở đây thì chắc đã nói quavới Thừa Tướng?” Công Lãnh An im lặng cười hừ: “Cái tên thông minh như vậy sao không biết? Chỉlà chưa vạch trần thôi.” Nhớ tới trước kia Lý Thừa Dục bị làm khó, nàng phỏng đoán không chừng kẻ đứngsau xúi giục Yến Nhi ám sát mình chính là người của Lại Bộ. Cho nên hắn đã biếtquá rõ mà không chịu vạch trần? “Vậy, Hầu gia có thể giúp ta một việc hay không?” “Việc gì?” “Giúp ta coi chừng người của Lại Bộ. Lần này nếu để cho chúng cấu kết với sơntặc khiến Thừa Tướng thua trận thì đối với Huyết Nguyệt không có lợi gì cả. Chỉcó người thân đau đớn thì kẻ thù sung sướng thôi. Mà Hầu gia, chẳng lẽ ngài sẽđứng về phía kẻ thù sao?” Lời nói của Nhiếp Thanh Lan làm Công Lãnh An xúc động, khiến cho hắn phảinhướng mày rậm lên nhìn nàng: “Nữ nhân ngoại quốc như ngươi vì sao lại chú tâmvào quốc sự Huyết Nguyệt như vậy? Có thể cả đời này ngươi cũng không thể làm NữHoàng Huyết Nguyệt được.” “Ta vẫn luôn nói, ta không thèm ngôi vị Nữ Hoàng này thì cần gì các ngươi phảilo thay ta. Kể từ khi ta đến Huyết Nguyệt này, Thừa Tướng luôn quan tâm đến ta,ta có thể nhìn thấy hắn là người trung quân ái quốc luôn là thần tử trung thànhkhiến ta cảm thấy kính nể sâu sắc. Người thật sự không thích đến Huyết Nguyệtnhư ta mà gặp một vị Thừa tướng tốt như vậy cũng đã muốn ra sức bảo vệ hắn. Hầugia, vậy ngài có chịu giúp ta hay không?” Công Lãnh An nhìn nàng, định nói, còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nhiên có ngườichạy tới hốt hoảng nói: “Hầu gia! Binh Bộ tới cấp báo, đêm qua Thừa tướng ở TâySơn gặp nguy hiểm, bị sơn tặc vây khốn ở bên núi Nam Sơn, vô cùng nguy cấp!” Nhiếp Thanh Lan cả kinh, hai mắt trợn tròn, không để ý quy củ, giật lấy tinbáo. Người nọ không biết thân phận của nàng, định đoạt lại bị Công Lãnh An đưa tayđè lại, quát lên: “Ngươi lui ra!” Nhanh chóng nhìn qua tín báo một lần, nàng lẩm bẩm: “Làm sao có thể, chiến sựhôm qua rõ ràng hắn vẫn còn chiếm ưu thế!” Công Lãnh An đạm nói: “Ta và ngươi đều xuất thân từ quân doanh cũng biết chuyệnchiến sự trên chiến trường có thể thay đổi trong nháy mắt. Sơn tặc Tây Sơn quennhất là đánh nhau về đêm mà đó lại là nhược điểm của Thừa Tướng.” “Vì sao?” Nàng nhanh chóng ngẩng đầu. Hắn nghi ngờ nhìn nàng: “Không phải ngươi đã biết? Hai mắt hắn tuy tinh nhưngmàn đêm buông xuống thì không thể xác định được đường đi.” “Bệnh quáng gà?” Nhiếp Thanh Lan sửng sốt. Hắn gật đầu: “Cho nên Thiết Hùng luôn một tấc cũng không rời theo sát canhchừng hắn.” Nàng chỉ cảm giác mình thật sự khó thở, khó khăn hỏi: “Vậy... vì sao hắn phảimạo hiểm xuất chinh?” Công Lãnh An cười: “Như ngươi đã nói, hắn là thần tử trung quân ái quốc hiếmcó, nếu không trông cậy vào người khác được thì chỉ có thể trông cậy vào mình.Lấy mạng đổi mạng thì hắn cũng hiểu điều này, mặc dù nguy hiểm vạn phần nhưngcũng có thể chiến thắng bất ngờ.” Nhiếp Thanh Lan vội vàng hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Hầu gia sẽ đembinh cứu hắn chứ?” Hắn trầm tư nói: “Không phải là ta không muốn cứu hắn, việc dùng binh ở HuyếtNguyệt cũng không dễ dàng, mặc dù phần lớn binh lính là do ta thống lĩnh nhưngmuốn dùng binh từ một vạn trở lên phải do đích thân Hoàng Thượng tự mình hạchỉ. Hiện tại không có Nữ Hoàng thì viện binh sẽ không chịu đi.” Nàng vừa vội vừa giận: “Vậy cũng không thể mắt thấy hắn thân vùi lấp nơi hiểmcảnh mà bỏ mặc chứ?” Thấy nàng tâm tình kích động muốn xông ra, hắn khẽ động tâm, gọi nàng lại:“Trước mắt có một đạo binh mã, quân số không nhiều nhưng có thể giao cho ngươitrông nom. Chỉ là không biết ngươi có muốn lãnh binh?” “Dĩ nhiên!” Nhiếp Thanh Lan đáp ứng ngay, đây chính là điều nàng cầu cũng khôngđược. Cầu người không bằng cầu mình, chuyện của nàng từ trước đến giờ cũngkhông muốn mượn tay người khác làm. Nếu không phải vì Lý Thừa Dục nhiều lần cảntrở thì nàng đã sớm mang binh đi theo hắn không chừng. Nhưng ai sẽ cam thâm đểchịu để nàng làm thống lĩnh đây? Công Lãnh An cười đến cổ quái: “Ngươi đi đại lao Hình Bộ một chuyến đi, ngườicủa ngươi đang ở đó.” Đại lao Hình Bộ sẽ có người cho nàng? Nàng thật không hiểu nổi ý ông ta nữa. Chỉ là hắn cũng coi như đã đủ nể mặt nàng rồi còn tự mình đưa nàng tới HìnhBộ. Hình Bộ Thượng Thư Ngô đại nhân đang cùng nhau đến thật sự quá nghi hoặc. Cho đến khi Công Lãnh An thần bí nói: “Phiền Ngô đại nhân vào mở cửa địa laothứ nhất.” “Thứ nhất?” Ngô đại nhân cả kinh, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìnhắn, lại liếc nhìn Nhiếp Thanh Lan, nhỏ giọng nói: “Hầu gia, phòng kia là trọngphạm... Hơn nữa còn là do tiên đế ngự chỉ xử tử hình, không có ý chỉ mới củahoàng đế sao có thể tùy ý mở cửa nhà lao?” Công Lãnh An giận tái mặt: “Ngươi cũng nên biết Thừa tướng đại nhân đang gặpnạn ở Tây Sơn? Hiện tại Nhiếp Tướng quân nguyện ý đi cứu người nhưng lại khôngcó thuộc hạ thích hợp, chẳng lẽ người định để ngài ấy đi một mình đến đó sao?Lão Ngô, ngươi nhất định phải nghĩ đến này sau người mang tiếng giúp đỡ kẻ ác,bỏ đá xuống giếng sẽ lưu danh xấu muôn đời, chi bằng hiện tại cứ mắt nhắm mắt mởthôi.” Ngô đại nhân bất đắc dĩ nhìn hai người, thở dài nói: “Hầu gia, ngài thật là tìmphiền toái đến cho ta, chuyện này nếu ta làm, coi như không bị chặt đầu tịchbiên gia sản thì cũng bị bãi chức.” Hắn cười cười ha ha mà nói: “Dù sao ngươi làm Thượng Thư cũng chừng mười nămrồi, cũng nhanh cáo lão về quê, ta giúp ngươi đi sớm chút về mà chơi đùa vớicon cháu, ngươi nên cảm tạ ta mới phải.” Ngô đại nhân dở khóc dở cười, vừa lắc đầu, vừa than thở, nhưng cuối cùng vẫnphải mang theo Nhiếp Thanh Lan đi vào thiên lao. Cái nơi gọi là địa lao thứ nhất, nghe thật là nơi thần bí. Nếu không vì CôngLãnh An coi trọng như như thế thì sẽ không làm khó Ngô đại nhân. Vậy trong đólà ai? Hắn hoặc bọn họ sẽ giúp được nàng sao? Đi từng bước từng bước vào sâu bên trong địa lao mờ tối, xuyên qua đường thậtdài, hai bên nhốt đầy các loại tội phạm, có kẻ đang ca hát nô đùa. Chợt cóngười đến, rất nhiều phạm nhân liền nhào tới song cửa, đưa cổ ra nhìn xem ngườitới là ai. “Ôi trời! Tới đây là một nữ nhân đấy.” “Thật là nữ nhân xinh đẹp! Chẳng lẽ các vị quan gia sợ chúng ta sống đây quátĩnh mịch nên cố ý đưa nữ nhân tới để chúng ta mê đắm qua ngày?” “Đừng nằm mơ đi, có lẽ trong tù có vị đại gia nào có tiền bao gái lầu xanh,không đến phần ngươi.” “Này! Tiểu mỹ nhân! Gia không sờ được ngươi, mau tới đây cười với gia một cái!” Ô ngôn uế ngữ bay đến tới tấp nhưng Nhiếp Thanh Lan mắt điếc tai ngơ, chỉ mộtlòng đi về phía trước. Thật vất vả đi tới nơi cuối cùng, nơi cánh cửa đại laocó treo tấm biển: Thứ nhất. “Chính là chỗ này.” Lao đầu (trưởng nhà lao) nhà lao trong triều gọi: “Này!Chết hay chưa, kêu lên nào!” Nhiếp Thanh Lan nheo lại mắt, nhìn vào phòng giam tối om, bên trong hắc ám hìnhnhư đang giam mười mấy người, nhưng ai nấy đều bẩn thỉu, không rõ mặt mày. Đột nhiên, trong lao vang lên tiếng kêu đầy kinh ngạc: Tướng quân đại nhân?Ngài, ngài tại sao lại tới nơi này?” Giọng nói này mặc dù đã rất lâu rồi nhưng Nhiếp Thanh Lan có chết cũng sẽ nhậnra được, không khỏi bật lên tiếng thốt hưởng ứng:, “Quách tướng quân? Là ngàisao?” “Vâng! Là thuộc hạ! Thuộc hạ may mắn không chết, rốt cuộc lần nữa được nhìnthấy ngài!” Một cái đầu tóc rối bời nhào tới hàng song cửa, trên mặt tràn đầynước mắt vui mừng, đồng thời quay sau hô: “Này, mau dậy đi! Là Tướng Quân đạinhân tới cứu chúng ta!” Đột nhiên, mười mấy người cao thấp tóm lấy song cửa, liều mạng với tay ra ngoaigọi Nhiếp Thanh Lan. Nàng hoảng hốt cho là mình không phải đang ở địa lao Huyết Nguyệt mà đang ởquân doanh Tư Không Triều. Bởi vì đám này người... đều là thuộc hạ cũ của nàng. Nói đến thì thật là thần kỳ, năm trước Tư Không Triều cùng Huyết Nguyệt từngđánh một trận, bởi vì trận bày ra có chút sơ hở nên Tư Không Triều mặc dù thắngquân của Huyết Nguyệt, đánh bại phụ thân của Thượng Quan Vinh nhưng không biếttừ nơi nào xông đến một đám kị binh. Không chỉ cứu được phụ thân của ThượngQuan Vinh, phá trận của nàng mà còn khiến nàng bị hao tổn không ít binh mã. Saukhi trận đánh kết thúc có gần một ngàn binh mã bị mắt. Sau đó, Nhiếp Thanh Lan từng muốn dùng tù binh của Huyết Nguyệt để đổi lấyngười của mình nhưng bên Huyết Nguyệt cự tuyệt. Nàng đã sớm nghe được tin đồnnói rằng Huyết Nguyệt sẽ không bao giờ lưu lại tính mạng của tù binh, tất cảđều giết hết. Cho nên nàng vẫn cho rằng những thuộc hạ này của mình đã gặp cảnhngộ bất trắc, thậm chí còn lập bia mộ chôn quần áo và di vật theo, báo lêntriều đình xin cho họ danh hiệu trung dũng vì nước. Không nghĩ tới sau hai năm, trên đất khách quê người còn gặp lại họ. Không chỉ là mười mấy người trong địa lao này, Công Lãnh An cho biết, thật ralúc bị bắt sống, quân lính bị bắt của Tư Không Triều có đến hơn tám trăm người.Trừ tướng lĩnh, bị giam ở đây còn binh lính đã bị phân tán đến các quân doanhlàm khổ sai. Lần này Công Lãnh An hào phóng muốn thuộc hạ của mình đem toàn bộ quân lính TưKhông Triều thả ra, vì vậy nàng sung sướng vạn phần trước con mắt tối om om củacác binh sĩ Tư Không Triều. Trải qua một phen nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, những binh sĩ này lại được lần nữatỏa sáng bừng bừng khí thế chiến đấu. Mấy năm nay ở Huyết Nguyệt khổ sở đã tôiluyện cho họ, khiến bọn họ có thể kiên cường mà đối diện với sự sống chết. Nhiếp Thanh Lan than nhẹ: “Thật không hổ là người của Nhiếp Gia ta.” “Tướng quân, thuộc hạ thật không hiểu, ngài làm sao có thể tìm được chúng ta màthuyết phục Huyết Nguyệt Quốc thả người?” Quách Phi tướng quân vẫn rất kích động, cứ đi tới đi lui theo nàng. Nghe được vấn đề hắn hỏi, nàng có chút khó nói, liếc nhìn Dương Phàm: “Chuyệnnày về sau Dương Phó tướng sẽ nói cho mọi người biết. Việc cấp bách của chúngta bây giờ là phải đến ngay Tây Sơn để tham chiến, các ngươi có thể chiến đấukhông?” “Có thể!” Mấy trăm người hô dõng dạc. Nhiếp Thanh Lan trịnh trọng nói: “Ta hiểu rõ các ngươi bị Huyết Nguyệt nhốt hơnhai năm, trong lòng đều có bất mãn. Ta muốn thẳng thắn nói cho mọi người rằngtrận đánh này, thật ra chúng ta sẽ đánh vì Huyết Nguyệt. Bởi vì ta muốn đi cứuThừa Tướng của Huyết Nguyệt là Lý Thừa Dục, hơn nữa chỉ được phép thành công,không cho phép thất bại.” Nghe những lời này của nàng, đám người cũng cả kinh trợn mắt hốc mồm, có ngườithậm chí bật thốt lên: “Tại sao? Tướng quân, nên cho Thừa tướng của bọn họ chếtlà tốt nhất!” “Đúng sai phải trái, trung gian thiện ác, hiện tai ta không thể giải thích tỉmỉ với các ngươi được. Nếu các ngươi còn tôn trọng ta, nguyện ý theo ta thì đicùng. Nếu không muốn có thể bây giờ từ đây đi theo Hướng Đông là có thể về quêquán. Đi hay ở là do các ngươi tự quyết định.” Một mảnh tĩnh mịch trầm mặc, Nhiếp Thanh Lan không nói nhiều lời nữa, nàng gọiDương Phàm dắt chiến mã đến vọt người chạy lên. Mấy tên bộ hạ còn lại đi theonàng đến Huyết Nguyệt từ trước cũng đồng loạt lên ngựa. “Tướng quân!” Quách Phi chợt mở miệng: “Ngày đó đi theo lão Tướng Quân bọn tađã thề sẽ theo đến cùng, lão Tướng Quân qua đời chúng ta cũng đã tận lực phò tángài. Mỗi lần trước khi ra trận, tướng quân đều cùng uống rượu và luôn nói vớichúng ta tám chữ: “Tay chân thân cận, cùng sinh cùng tử”, tám chữ này Quách Phita đây luôn nhớ kỹ trong lòng không bao giờ quên, cho nên ta mới gắng sống đếnbây giờ. Hôm nay nếu tướng quân cần người ta không chối từ, thề chết đi theo!”Dứt lời hắn cũng nhảy lên ngựa. Sau hành động của hắn, hơn tám trăm người cũng không nói một lời xếp thành haihàng, chuẩn bị tư thế xuất chinh. Sóng lòng Nhiếp Thanh Lan sôi sục, ngàn vạn ngôn ngữ không thể nào nói hết, chỉcó hốc mắt nóng bỏng lên. Nhưng nàng biết lúc này không phải là lúc dành cho nữnhi thường tình, nàng nhất định phải chạy đến Tây Sơn để cứu Lý Thừa Dục đangbị vây khốn. Vì vậy trên lưng ngựa, nàng giương cao thanh Hoa Đào Đao hét lên: “Xuất chinh!” Đi đến Tây Sơn theo bản đồ, mỗi ngày nàng đều nhìn, cho dù nhắm mắt lại cũng cóthể ghi nhớ hết tất cả con đường trên bản đồ. Dựa vào Lãnh Công An giúp đỡ,nàng có thể chuẩn bị được độ hai mươi ngày lương cho một ngàn binh mã. Nàng chỉmất ba ngày để có thể đến huyện cách Tây Sơn vài chục dặm. Sau khi nghe ngóng, quân lính của Lý Thừa Dục trước đây từng đi qua nơi này,từng cùng sơn tặc giao chiến và thật sự chiếm ưu thế rất lớn. Cho đến khi đoànquân tiến về vùng núi phía Tây mới gặp nạn, tình huống cụ thể thế nào ngườingoài không biết được rõ ràng. Nàng đem nhân mã tạm thời đóng quân ở đây rồi cùng với mấy viên tướng lãnh bànbạc về hành trình tiếp theo. Dọc theo đường đi, Quách Phi đã nghe Dương Phàm nói về chuyện của Nhiếp ThanhLan và mục đích đến Huyết Nguyệt. Mặc dù nghe không tin nổi, giống như đangnghe chuyện xưa nhưng hắn vẫn đón nhận. Ở trong lòng hắn, chỉ cần là dưới trướng Nhiếp Thanh Lan còn không cần quan tâmlà ở Huyết Nguyệt hay là Tư Không Triều. Lúc này hắn nói muốn của mình muốn dẫn đoàn quân tiên phong, mang theo một độinhân mã lặng lẽ lẻn vào Tây Sơn thăm dò tình hình. Nhiếp Thanh Lan do dự: “Địa hình Tây Sơn rất phức tạp, nếu không có dân bản xứdẫn đường thì chắc chắn chúng ta sẽ không bao giờ tới nơi được. Trong vùng lâncận có người có thể dẫn đường giúp chúng ta không?” “Dân chúng ai cũng e ngại sơn tặc, hỏi và nhờ dẫn đường thì tất cả đều chốirằng không biết đường đi.” Dương Phàm thật sự cũng đang tìm người. “Nói cho bọn họ biết, đây là vì Lý Thừa tướng của Huyết Nguyệt, nếu Thừa Tướnggặp bất trắc chắc chắn bọn họ sẽ không sống yên ổn.” Nàng nói như đinh chémsắt, hạ lệnh đi tìm người. Thật vất vả mới tìm được một bà lão đến, bà lão há miệng run rẩy nhìn nhữngquan binh: “Các người,... Các người có phải là quan binh của Huyết Nguyệt?” “Chúng ta là binh mã của Tư Không Triều vì cứu Lý thừa tướng mà đến.” NhiếpThanh Lan vẻ mặt ôn hoà nói. Bà lão kinh ngạc mở to mắt: “Vì cứu Thừa tướng, các người từ Tư Không Triều mớiđến?” “Đúng vậy, bà lão. Bởi vì Lý thừa tướng là một người tốt, nên Tư Không Triềucũng kính trọng nhân cách hắn cho nên mới không muốn hắn phải gặp nguy hiểm ởđây. Nhưng đường núi nơi này chúng ta không quen thuộc, bà có thể chỉ cho chúngta làm sao có thể tìm đường vào núi mà không bị sơn tặc phát hiện được không?” Bà lão nắm lấy tay của nàng, tỉ mỉ vuốt ve: “Thật là cô nương tốt, tâm địa thậtlương thiện, Huyết Nguyệt chúng ta chưa từng có vị quan nào tốt như vậy cả. LýThừa tướng là một người tốt, đi ngang qua đây thấy cuộc sống của chúng ta khốnkhổ bèn để lại một phần lương thực cho chúng ta. Haizz...Chúng ta không phải làngười không biết báo ân nhưng bọn sơn tặc quá mức hung ác, nếu chúng biết cóngười trong chúng ta dẫn đường cho quan binh thì nhất định sẽ trả thù.” “Ta tuyệt đối sẽ không cho bọn chúng có cơ hội trả thù thôn dân.” Nàng kiênđịnh cầm tay bà lão: “Lần này nếu không thể hoàn toàn tiêu diệt triệt sơn tặc,ta Nhiếp Thanh Lan nguyện chết ở Tây Sơn!” “Nhiếp Thanh Lan?” Bà lão cả kinh, “Ngươi là... chính là Thanh Long Tướng quâncủa Tư Không Triều?” “Vâng.” Nàng gật đầu. “Trước kia... Ngươi luôn đánh nhau với Huyết Nguyệt chúng ta, giết không ítngười Huyết Nguyệt.” Vẻ mặt bà lão hốt hoảng nhớ lại: “Hôm nay ngươi lại vứt bỏthù cũ tới cứu Thừa tướng chúng ta... Ta thay mặt dân chúng Huyết Nguyệt cảm tạngươi.” Nói xong, bà lão rơi đầy nước mắt quỳ sụp xuống. Nhiếp Thanh Lan vội vàng đỡ bà lão dậy, bà lão lau nước mắt rồi nói: “Vào núitổng cộng có bốn đường, Thừa Tướng đi nhiều người chỉ đi một trong ba conđường. Thật ra vẫn còn một con đường nhỏ, đến sơn tặc cũng không biết. Hằng nămvào mùa Xuân có mưa xuống, trong núi sẽ có mấy loại thảo dược mọc lên, dântrong thôn thường đi theo con đường đó men theo sơn động vào núi, mỗi lần chỉcó thể một người vào, không thích hợp cho ngựa đi theo. Lần trước Thừa Tướngđến chúng ta không chỉ cho ngài biết con đường này.” Lòng nàng chấn động vội vàng nói: “Xin bà hãy chỉ cho ta biết đường đó ở đâu.” Theo lời bà chỉ, Nhiếp Thanh Lan rất nhanh tìm được cái sơn động kia. Đúng như lời bà lão nói, sơn động rất hẹp, ngay cả nàng cũng chỉ có thể cúixuống, hai đầu gối quỳ rạp xuống bò sát vào. Dương Phàm thấy sơn động không dễ đi liền kiên trì muốn đi đường đầu tiên nhưngbị Nhiếp Thanh Lan ngăn lại. Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, càng trì hoãnmột ngày thì Lý Thừa Dục càng nguy hiểm. Nếu không nhìn thấy hắn bình an vô sựnàng sẽ lo lắng mà chết mất. Vách núi sâu, sơn động thì hẹp và dài, quanh co quanh co, nàng bò đến lúc haiđầu gối đã bỏng rát, chắc quần cũng đã bị mòn rách, đầu gối cũng đã chảy máunhưng nàng không để ý đến những điều này, chỉ toàn tâm toàn ý nhanh chóng tiếnlên. Thật vất vả mới đến cuối động, nàng đẩy một cái phiến đá ngăn ở cửa động mộtcái. Phiến đá này không lớn, vì rêu xanh rậm rạp và che bởi lá cây nên bênngoài không dễ phát hiện ra được. Nàng gắng hết sức đem phiến đá chậm rãi đẩy ra, trong nháy mắt, ánh mắt từngoài chiếu vào sơn động. Lúc bọn họ chuẩn bị vào núi là lúc mặt trời mới về Tây mà giờ này trăng đã nhôcao, mọi thứ đều vô cùng tĩnh lặng. “Truyền lời xuống, toàn thể giữ vững đề phòng, yên lặng.” Nhiếp Thanh Lan ra lệnh. Lần này vào núi, nàng đem được tất cả binh mã đi cùng, hơn bảy trăm quân đượcbố trí chỗ khác, nàng chỉ dẫn theo 100 lính tinh nhuệ mà thôi. Lệnh được truyền xuống, nàng nhìn xung quanh xem chừng không có động tĩnh, haitay bèn chống ở vách núi nhảy ra ngoài. Hai chân đạp tiếp đất đạp phải cây lá kêu sàn sạt, Nhiếp Thanh Lan ngừng thở,một tay rút Hoa Đào Đao lặng lẽ chặt những bụi gai vướng trước mặt mở đường chothuộc hạ. Đi đến một vách núi, nàng nhẹ nhàng nhích người tới, đột nhiên nàng cảm thấymột luồng sát khí xông tới lập tức cứng đờ toàn thân. Ngay sau đó là một đạokiếm sáng lóa vung lên! Theo bản năng, nàng vung Hoa Đào Đao lên, nhảy lên đỡ lấy đạo kiếm kia. Đối phương ứng biến cực nhanh, một kích không thành công bèn quay kiếm ngượclại. Lúc đạo kiếm thứ hai sắp sửa chạm đến nàng thì nàng chợt vui mừng nhỏ giọng màkêu lên: “Thừa Dục!” Trong nháy mắt, kiếm được thu lại, là Minh Nguyệt Kiếm, mà người trong bóng tốibước ra chính là người mà nàng đang mong nhớ mấy ngày hôm nay. Trong tay hắn đang nắm chặt chính là Minh Nguyệt Kiếm mà Nhiếp Thanh Lan chohắn mượn. Cũng chính bởi vì thanh kiếm này phát quang rất đặc biệt nên nàng mớicó thể nhận ra hắn. “Thanh Lan, nàng... quá mạo hiểm rồi!” Trên mặt của hắn cũng tự nhiên toát ravẻ vui mừng như vậy nhưng ngay sau đó lại trở nên tức giận, nhỏ giọng khiểntrách: “Ai đã đồng ý cho nàng đến đây? Ta đã nói nàng phải ở Hoàng Cung chờđợt. Ta đã nói với Công Hầu gia, nếu ta bất hạnh ra đi thì hắn sẽ phái người hộtống nàng về nước!” “Ta cho rằng chúng ta đã là bằng hữu.” Chưa bao giờ thấy hắn nói với nàng nhưvậy, nhưng hắn trách cứ nàng càng nặng thì trong lòng nàng càng vui vẻ. Bởi vìnàng rốt cuộc có thể xác định hắn vẫn bình an vô sự. “Nếu là bằng hữu thì khôngthể khoanh tay đứng nhìn khi bằng hữu gặp nạn.” “Ở đây ta có thể đối phó được, nàng về đi.” Hắn ra lệnh. “Không.” Nàng kiên quyết phản đối: “Ta đã đến được đây, không giúp ngươi đẹp bỏcường đạo thì ta tuyệt đối không về. Điều này không liên quan đến chuyện ta cóthể lên ngôi hay không mà sự an nguy của ngươi liên quan đến cả Huyết Nguyệt.Ngươi đừng mong thuyết phục được ta vì ngươi không có khả năng đó. Lý Thừa Dục nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, cảm thấy nàng quá kiên định, rốtcuộc khẽ thở dài: “Không biết ta kéo nàng đến Huyết Nguyệt rốt cuộc là đúng haysai?” Nhiếp Thanh Lan cầm lấy tay hắn: “ Không phải mắt ngươi không tốt sao? Sao cònđứng ở vách núi? Binh mã đâu hết rồi?” “Ai đã nói cho nàng về mắt của ta?” Hắn cau chặt lông mày, “Công Lãnh An?” “Trách ta trước kia quá tùy hứng, cứ một mực kéo ngươi uống rượu dưới trăng.”Lòng nàng đấy áy náy: “Sau này sẽ không như vậy nữa.” Thế nhưng hắn lại cười: “Không, có thể cùng nàng dưới trăng cộng ẩm là vinh dựcủa ta, ta vô cùng nguyện ý.” Hắn chỉ tay về phía sau: “Thiết Hùng mang theomột đội binh mã ở phía sau, những người khác vẫn đang ẩn nấp trong các góc, nếukhông sao nàng vừa xuất hiện lại có thể biết ngay?” “Còn có bao nhiêu người?” Nhiếp Thanh Lan hỏi, “Tổn thất lớn không?” “Tổn thất? Chỉ là tổn thất mấy xe lương thảo, người chỉ là mười mấy ngườithôi.” 7000 đại quân so với hao tổn mười mấy người không tính là lớn, Nhiếp Thanh Lansau khi thở phào một hơi xong lại tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy tại sao tin báo là ngươiđang bị vây trong núi, đang nguy cấp?” “Tin báo?” Lý Thừa Dục hơi trầm ngâm liềnhiểu. “Chỉ sợ là có người cố ý giả mạo.” “Vì sao?” “Lương thảo của ta bị mất, nếu không sớm kết thúc trận chiến mà ở chỗ này dâydưa lâu dài có thể tình thế sẽ bị chuyển. Hiển nhiên có người biết tình cảnhhiện tại của ta cố tình tung tin đồn. Trong triều trừ nàng ra thì có ai cònchịu tới cứu ta?” Thấy nàng trầm mặc, Lý Thừa Dục liền cười khổ nói: “Quả nhiên là không có ngườikhác. Nàng xem, là có người muốn đưa ta vào chỗ chết.” “Lại là Lại bộ?” Nhiếp Thanh Lan lòng đầy căm phẫn. “Nào có chuyện như vậy?Người mình đi đánh giặc mà lại có kẻ phía sau ngăn cản, mong tướng sĩ của mìnhchết trận? Đợi đánh thắng trận này ngươi phải giải quyết đám người kia!” “Ta hiểu rõ.” Hắn cầm lấy tay nàng, đỡ lấy nàng: “Cẩn thận đá vụ dưới chân, nơinày đá trơn, dễ trượt chân.” “Ngươi định khi nào thì kết thúc trận này?” Ngoài phải nhìn dưới chân mình cònphải để ý tới hắn. Hơn nữa sau khi nghe hắn có bệnh quáng gà lại càng thêm lo lắng cho hắn. Chỗnày đêm tối mù mịt, nguy hiểm vô cùng, hắn định lui tiến thế nào mới có thểkhắc chế địch mà chiến thắng?” “Nếu không gặp phải nàng thì vừa rồi, tiếng kèn tiến công cũng đã nổi lên rồi.”Lý Thừa Dục khẽ mỉm cười, nói cho nàng một tin tức rất quan trọng: “Tối naychính là trận quyết đấu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]