Trải qua một phen được LýThừa Dục điều độ, dân chạy nạn quanh kinh thành coi như là được yên ổn. Nhưngmà hậu quả của lũ lụt phía Nam lây lan rất rộng, trước mắt vẫn còn có hàng loạtdân chạy nạn vẫn còn chạy lên phía Bắc.
Đồng thời, nghe nói tặc ở Tây Sơn đang hoạt động thường xuyên, quấy nhiễu dânchúng khắp nơi, binh quan phái đến dẹp trừ kêu than bất lực.
Mấy ngày nay Nhiếp Thanh Lan đều đi đến phủ Thừa Tướng đã thành thói quen. Mặcdù tự biết mình cũng không giúp được nhiều nhưng ngồi bên cạnh xem hắn làm việccũng có cảm giác mình không phải là kẻ vô dụng, có thể yên tâm hơn một chút.
Có một hôm, nàng thấy hắn loay hoay mãi không để ý đến giờ cơm, liền đề nghị:“Nếu không tìm ra người thì không bằng để ta đi Tây Sơn giúp ngươi trừ phiếnloạn vậy.”
“Ngài?” Lý Thừa Dục kinh ngạc nhìn nàng, lắc đầu một cái: “Tuyệt đối khôngđược. Bây giờ thân phận ngài chưa xác định mà vô cớ xuất binh. Mà thần thì nhấtquyết không để cho ngài tùy tiện dẫn binh để người khác lấy cớ.”
Lý Thừa Dục gấp thư lại khẽ thở dài: “Ước chừng có thể duy trì được sáu bảyngày.” “Bộ Hộ bên kia có thể chống đỡ được bao lâu?” Nàng biết những điều nàylà do mấy ngày nay hắn một mực tích cực phân phát tiền và lương thực cho cácnơi bị thiên tai. Nhưng mà quốc khố trống không, những thứ được quý tộc ủng hộtừ trước không tránh khỏi miệng ăn núi lở.
Sáu bảy ngày? Cũng chỉ có vài ngày ngắn ngủi, qua mấy ngày nữa thì nên làm gìbây giờ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dao-khuynh-quoc/132171/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.