Chương trước
Chương sau
Thầy giáo đã dạy chúng ta, bất cứ việc gì phải có trả giá mới có thu hoạch, có gieo sẽ có gặt. Huống chi, mảnh đất màu mỡ là tôi, vài lần gieo bón phân càng thêm chứng minh Vương Thuyết là một tay gieo trồng tài năng. Thu hoạch cũng lại càng thuận theo tự nhiên.

Vì thế, một tháng sau, khi tôi cầm que thử ngồi chồm hổm trong WC, hai vạch màu đỏ làm tôi ngại ngùng che mặt lại, vui mừng đến hoa chân múa tay. Tôi vênh váo tự đắc cầm que thử trong tay, nhanh như chớp tới bên người Vương Thuyết, xấu hổ yểu điệu nói một câu, "Cục giấy nhỏ, trong bụng của em có cỏ giấy rồi."

Vương Thuyết ngừng công việc trên tay, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc, "Ngay cả giấy em cũng ăn?"

... Đối với kiểu đàn ông thế này, không thể nói chuyện ẩn ý, đi thẳng vấn đề."Ý em là nói, anh sẽ làm ba, em sẽ làm mẹ, ba anh sẽ làm ông nội, thái hậu nương nương nhà em sẽ làm bà ngoại." Nhanh như chớp đã nói xong, mở to hai mắt nhìn anh, tràn đầy chờ mong.

Anh nhìn bụng tôi, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Một loại vui sướng xen lẫn trong đó còn có mùi vị âm mưu hỗn loạn nào đó. Sau một lúc lâu, anh nhìn tôi, sờ sờ bụng tôi, ngẩng đầu, "Xán Xán, chúng ta đi bệnh viện làm siêu âm B đi?"

Tôi lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, "Để làm gì? Anh dám trọng nữ khinh nam?"

Anh lập tức phất tay bày tỏ trong sạch, "Không phải, anh không cần con trai... Anh phải xác định, có phải nó biến thành con gái rồi không..." Nói xong, trên mặt hiện lên một đám mây đỏ...

Tôi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, "Anh cũng biết xấu hổ sao, anh phòng anh ấy phòng đến nước này? Một chút ấy tự tin anh cũng không có?" Nói xong, đứng lên, ưỡn bụng qua, "Dù thế nào đi nữa ~ anh đã gieo hạt rồi, nhìn thành quả cảm thấy bất mãn nên muốn nhổ mạ lên sao? Em nói cho anh biết, Vương Thuyết, anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Địa bàn này là của em, em là địa chủ, đây là một công việc cần một quá trình lâu dài. Biết không? Có ý thức được việc này không?"

Anh ngơ ngẩn nhìn tôi, trong lúc này như ngốc tại chỗ.

Đứa trẻ đã chết này sau khi sống lại, cánh cứng cáp rồi. Tôi dẫm dẫm chân, nước mắt chảy ra, "Vương Thuyết anh giỏi lắm, anh là người không có lương tâm, anh không thích em, cũng không đau lòng vì em, em thất vọng thương tâm tuyệt vọng chưa gượng dậy nổi, Em muốn dẫn theo con trai của em rời khỏi đây. Anh đừng cản em." Nói xong lập tức xông tới cửa phòng.

Anh kéo tôi lại, vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, "Xán Xán, em đừng vậy ~ anh sai rồi. Là anh không tốt, là anh lòng dạ hẹp hòi, phụ nữ có thai đại nhân đại lượng, chúng ta không làm siêu âm B, chỉ đi bệnh viện khám thai thôi, sinh con trai hay con gái anh đều thích. Được không?"

Tôi nghĩ nghĩ, tiếp tục ép hỏi, "Nếu em sinh không phải con trai cũng không phải con gái, thì sao?"

"Không phải con trai, cũng không phải con gái, thì là cái gì?" Anh hơi ngây người.

"Là nhân yêu yêu nhân hay gì gì đó, thì làm sao?" Nói xong, tôi nhớ tới dáng vẻ tươi cười đáng yêu của Tô Cẩm Niên, phía trên là một thứ to lớn, phía dưới là ~ nhất thời ta nhớ tới bộ truyện tranh … (Một bộ manga hentai) Có phần nhiệt huyết dâng trào.

"Người nào là yêu nhân, dù em sinh con mèo anh đều thích." Nói xong anh có phần ngây ngẩn cả người, tôi cũng nghĩ tới, nghe nói nguyên thần của Tô Cẩm Niên là một con mèo.

Vì thế, tôi và Tô Cẩm Niên cùng nhìn vào bụng mình, vẻ mặt phức tạp. Đúng vậy, nếu là con mèo, thì phải làm sao? Tôi sờ sờ bụng, nhẹ nhàng hỏi, "Cẩm Niên, anh đã phát triển hoàn toàn chưa? Nếu anh phát triển thành mèo, nhớ báo mộng cho tôi, để tôi chuẩn bị cho tốt."

Vương Thuyết nhìn tôi, vẻ mặt đầy vạch đen. "Chúng ta vẫn là nên đến bệnh viện khám trước thử xem..."

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -–

Trong bệnh viện, bác sĩ vô cùng hòa ái hiền lành nhìn chúng tôi, giống như nhân viên công ty phát thưởng, "Chúc mừng, hai người có con rồi."

Tôi sờ sờ bụng, thật cẩn thận hỏi, "Bác sĩ, bác nói bụng cháu, có thể nhìn rõ bảo bảo không?"

Ông cười cười, "Chỉ là một hình ảnh mơ hồ, sao cô lại muốn xem sao?"

"Éc... Con chỉ là muốn biết dáng vẻ nó có giống người không."

Bác sĩ nhìn tôi một cách quái dị, "Bây giờ còn hơi sớm, tạm thời vẫn chưa phát triển hoàn toàn."

Chưa phát triển hoàn toàn... Đây là câu có bao nhiêu đáng sợ, tôi sợ nhất chính là nguyên thần của anh ta còn không phát triển hoàn toàn. Tôi liếc mắt nhìn Vương Thuyết một cái, cho anh một ánh mắt nhỏ.

Vương Thuyết nhìn bụng tôi, hỏi bác sĩ, "Cái đó... Khi nào thì có thể biết được là con trai hay con gái ạ?" Nói xong lời này, bác sĩ biến sắc, lập tức biến thành dáng vẻ cha sứ, "Muốn biết con trai hay con gái? Là trai thì sao? Gái thì sao? Đã là thời đại nào rồi, nhìn dáng vẻ thằng nhóc cậu cũng là người đĩnh đạt chững chạc vậy mà cũng có lối suy nghĩ trọng nam khinh nữ sao? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ cũng không cho làm siêu âm B, có người quen cũng không cho làm, đưa phong bì cũng không cho làm, các người cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Nói xong, mũi khẽ hừ cũng không nhìn chúng tôi, "Tiếp theo!"

Được, rõ ràng cũng đã tiễn khách rồi. Tôi ném một ánh mắt qua cho Vương Thuyết, anh còn muốn biết là trai hay gái nữa không? Có gan thì anh nói nữa xem

Vương Thuyết vô tội sờ sờ mũi, trả lại tôi một ánh mắt, nếu không thì em muốn anh hỏi sao? Hỏi trong bụng em có phải là một con mèo hay không sao?

Tôi nghĩ nghĩ... Thôi, bỏ cuộc...

Vì thế ôm bụng, cùng Vương Thuyết bất an không yên trở về. Lấy điện thoại thông báo cho ông cụ Tô tin tức này. Đầu dây bên kia vui như hoa nở. Qua một lúc lâu ông cụ lại bắt đầu nói quanh co, "Cái đó, Xán Xán, ta thương lượng với con một chuyện?"

"Chuyện gì ạ?" Dieenddanleequuydonn.

"Đứa nhỏ này, có thể theo ta gặp một người bạn không? Con trai của bọn họ hai năm trước bị tai nạn xe đã mất, bà ấy khóc đến nỗi... Ta suy nghĩ, con của ta và con họ có hơi giống nhau, cho họ một người cháu nuôi, cũng rất tốt, con cảm thấy được không?" Nói xong, lại còn ha ha cười lên, có phần lo lắng.

Tôi có thể nói gì, cháu nội của người người cũng đã không ngại thì tôi còn để ý cái gì, chỉ là..."Người kia họ gì ạ?"

"Bà ấy họ Chu, con của họ con cũng biết đó, tên là Vương Thuyết." Lời vừa nói xong, tôi triệt để đứng hình. Trước đó không lâu tôi còn đang suy nghĩ đến thằng nhóc nhà tôi sinh ra, tới cùng họ Tô vẫn lại là họ Vương, thì ra ông trời đều đã tính hết rồi.

Vì thế, tên thằng nhãi con trong bụng đã được đặt, gọi là Vương Tô. Tôi sờ sờ bụng, Vương Tô ơi Vương Tô, con phải được sinh ra thành một người bình thường nha, đừng trở thành con mèo, được không?

Phỏng chừng Vương Thuyết cũng có suy nghĩ này, trên tường phòng ngủ dán đầy ảnh chụp bé gái, tất cả đều là mấy bé lolita đáng yêu, tôi nhìn mà cũng rất sung sướng, không sai, không sai.

Lúc ăn cơm, Vương Thuyết nấu một bàn đồ ăn, vẻ mặt chờ mong nhìn tôi. Tôi cúi đầu nhìn, gật gật đầu, rất có tư thế hoàng hậu mà ngồi xuống, "Hôm nay đồ ăn chuẩn bị rất chu toàn."

Anh cười cười, gắp một đũa đậu hủ cay cho tôi, "Xán Xán chịu khó ăn cái này, cay, rất ngon." Ăn một ngụm, quả nhiên là rất cay, nhưng rất phù hợp khẩu vị của tôi, ăn xong, thõa mãn chậc lưỡi.

Mắt anh sáng lên, cười đến càng vui vẻ, "Thích ăn cay?"

Tôi gật đầu, "Ừm, rất thích." Nhìn tôi không giống thích ăn cay à?

Anh kéo ghế đến trước mặt tôi, "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Nói xong, gắp vào chén tôi nào là rau, cải trắng cay, gà xào cay... Khoan đã, sao đều là cay thế? ăn như vậy còn không làm cay chết người à?

Tôi lấy đũa chỉ chỉ món canh chua cá phía bên kia, "Em muốn uống cái kia, nhìn rất ngon."

Ánh mắt anh tối sầm lại, lộ ra một tia nguy hiểm, "Đó là canh chua, thật sự muốn ăn?"

Sao lại không ăn được? Tôi không để ý tới anh, trực tiếp bưng canh cá đến trước mặt ăn. Ừm, quả nhiên rất ngon.

"Cay và chua, em thích ăn cái nào?"

Tôi ngẩng đầu, vừa ăn vừa nói: "Cái nào cũng ngon, em thích hết." Nói xong, mặt anh nhìn như bảng màu, thở dài tránh ra, vừa đi vừa nho nhỏ nói thầm, "Chua nam cay nữ, vừa thích ăn chua lại thích ăn cay... Thì là cái gì?"

Tôi nở nụ cười âm hiểm, quệt quệt miệng, vớ vẩn ~ muốn dò xét em sao, anh vẫn còn non và xanh lắm.

Không nhớ là mấy tháng rồi, sinh hoạt mỗi ngày ngoại trừ ăn thì là ngủ, sắc mặt vô cùng hồng nhuận, sinh hoạt vô cùng thấm nhuận. Không có bất luận tình trạng nôn oẹ gì, nhảy nhót lung tung toàn bộ đều bình thường. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ buồn phiền không hiểu vì sao.

"Cục giấy nhỏ, có thể anh đã không còn thích em nữa không? Anh thấy bụng em lớn, sau này dáng người biến dạng, chắc sẽ không còn thanh xuân tươi trẻ nữa rồi."

"Không có, bụng em lớn chỉ là tạm thời, dáng người cùng lắm là đầy đặn, thanh xuân... Em đã sớm qua rồi."

Nước mắt tôi ào ào chảy, "Anh không thích em, anh châm chọc em, anh không có lương tâm."

Anh nhìn qua, "Chỗ nào, thanh xuân là thứ không có hình dáng, chúng ta là vợ chồng già, tiết kiệm." Nghe lời này, tôi mỉm cười vỗ vỗ đầu anh, "Tốt tốt, lui ra đi. Ai gia hôm nay cực kỳ mãn ý."

Anh bất đắc dĩ cúi đầu, "Vâng.”

Tôi chống nạnh ngửa đầu cười dài, a... Ha ha ha ha ~ ông trời, nhìn thấy không, đây là chỗ tốt của việc mang thai, ngay cả cục giấy nhỏ phúc hắc cong cong quẹo quẹo đều bị tôi thu phục, tôi lợi hại không, vĩ đại không?

Ông trời nhìn tôi, hồi lâu cũng chưa cho tôi chút phản ứng nào, vẫn trời xanh mây trắng như cũ, chim cũng không để ý tôi. Hừ ~ mày đắc ý cái gì, có bản lĩnh cũng mang thai đi, mang đi mang đi ~ vì thế, lại là một trận hoa chân múa tay vui sướng.

Sau lưng, ông cụ vươn đầu nói thầm với Vương Thuyết, "Nè, nghe nói từng có chứng u uất hậu sản, có nghe chứng điên cuồng khi mang thai không."

Vương Thuyết thì thầm nói lại, mang theo chút ý cười, "Thôi, mặc cô ấy, để cô ấy lên mặt vài ngày, vài ngày nữa là cô ấy sinh rồi."

Tôi quay đầu lại, ưỡn bụng, vỗ ngực, "Lên mặt vài ngày? Hừ, em sẽ luôn là một vùng đất tốt, sau khi sinh còn có thể cải tạo đất tốt, sinh mệnh liên tiếp không thôi, vĩnh viễn không tiết chế."

Vương Thuyết híp mắt nhìn tôi, "... Cho dù là đất tốt, anh không canh tác, em cũng không sinh được." Nói xong, tiếp tục đọc báo.

Tôi nhìn anh, tiến lên, "Anh có ý gì?"

Anh nhướng mắt, cực kì đắc ý ném qua một câu, "Trên thế giới này có một việc, gọi là buộc ga-rô."

... Xem như anh lợi hại. Dieenddanleequuydonn.

Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói gì hỏi trời cao, "Ông trời, người đàn ông của tôi sao lại không bình thường, anh ta không thể nối dõi tông đường, ông trả lại cho tôi một người đàn ông bình thường đi ~ "

Hai người phía sau, tiếp tục đọc báo, bị hắc tuyến quấn quanh.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Dưa đã lớn, thì muốn rơi xuống đất. Chờ đợi 10 tháng sau, dưới sự mong chờ đã lâu, đồng chí Vương Tô được sinh ra. Mà bất luận quá trình đau khổ xoắn xuýt thế nào, làm tôi nhịn không được dùng hết sức cắn vào cánh tay Vương Thuyết đi theo vào phòng sinh. Ngay lúc câu "Ra rồi" là một tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ vang lên bên tai, trong lòng đều là một loại vui sướng lắp đầy, Cẩm Niên, tới với chúng ta rồi.

Vương Thuyết ôm đứa bé đến gần tôi, vẻ mặt vui vẻ sung sướng lại thêm đắc ý, "Xán Xán, là con gái." Cắt ~ tôi khinh bỉ trợn mắt nhìn anh, nhìn về phía đứa nhỏ. Nho nhỏ, giống một cục thịt nhỏ, trong lúc này, đều cảm thấy rất ấm áp. Về sau, trên đời này, tôi lại có thêm một người thân. Cẩm Niên, bây giờ, anh cũng không thể rời khỏi tôi rồi. Chỉ là, uất ức cho anh, phải chuyển đổi giới tính rồi.

Mới vừa nghĩ tới đây, bụng lại xuất hiện một trận đau đớn kịch liệt.

"Nhanh lên! Tử cung sản phụ lại có hiện tượng co thắt, chuẩn bị." Lại trãi qua nỗi đau đớn quen thuộc, tôi nghe thấy một tiếng "Lại thêm một đứa bé, là con trai. A, là long phượng thai."

Trung lúc mơ màng, tôi thấy vẻ mặt xanh xao của Vương Thuyết, mang theo một tia căm giận nhìn đứa con trai kia, càng thêm đắc ý, làm một cái mặt quỷ với anh, và một cái tay hình chữ "v". Nhắm mắt lại ngủ.

Thế nào? Cẩm Niên của chúng ta là tuyệt nhất, làm sao có thể bởi vì mấy cái gối kia của anh mà chuyển đổi giới tính chứ? Hừ... Nghĩ tới đây, lại càng nhịn không được mà cười lên.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

"Tô Xán, chồng của mẹ lại ăn hiếp con." Một bé trai ngọt ngào ngây thơ nhào vào trong lòng tôi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cực kì oan ức nhìn tôi.

Tôi ôm lấy bé, đau lòng một trận, "Sao vậy? Nói cho mẹ biết, mẹ đi tiêu diệt giúp con."

Bé dụi mắt, "Ông ta cho Tô Tô ăn Hamburg, cho con ăn sốt cà chua, mua búp bê cho Tô Tô, còn mua búp bê cho con chơi..." Nói xong đầu lại dụi vào trong lòng tôi.

"Ôi ~ thật đáng thương, mẹ thương mẹ thương." Tôi ôm bé vào lòng, "Vương Thuyết! Anh dám ức hiếp con em, anh ra đây cho em."

Cửa thư phòng "Két" một tiếng mở ra, anh đứng ở cửa, vẻ mặt âm trầm."Ta đếm tới ba, con rời khỏi người mẹ con ra."

Bàn tay cậu nhóc túm chặt lấy quần áo của tôi, "Mẹ ~ Xán Xán ~." Một tiếng thì thầm trầm thấp, thương cảm như con mèo nhỏ, ánh mắt chớp chớp với tôi, phát ra tín hiệu cầu cứu. Thấy vậy tình thương của mẹ trong tôi lại tràn lan, ôm bé lui về sau, "Vương Thuyết anh đừng có quá đáng. Con cũng là con trai anh, anh đừng ỷ mình lớn mà ức hiếp con như vậy."

Nhóc con ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, "Phải phải phải. Con cũng là con trai của ba. Không chơi ức hiếp người như vậy."

Vương Thuyết nhướng mày, "Con không chịu xuống sao?"

Nhóc con vẻ mặt kiên cường, "Không xuống, đánh chết cũng không xuống." Tốt, có khí phách, thật không hổ là con ta.

Vương Thuyết mỉm cười, "Con không xuống, buổi tối sẽ không có kem ăn. Ngày mai bánh trứng cũng không có. Sau này cũng đừng mơ." Đây rõ rành rành là uy hiếp mà.

Nhóc con quẩy người một cái, gục đầu xuống, "Con xuống." Nói xong, tự động rời khỏi vòng ôm của tôi.

Vương Thuyết ôm lấy tôi, giống như đang tuyên bố lãnh thổ, "Vợ của người khác, đừng tùy tiện ôm loạn, mẹ của mình cũng không được, nghe không?"

Nhóc con nhìn chúng tôi, xoay đầu, tức giận, "Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ mình ba có vợ, con cũng tìm được." Nói xong, lắc lắc mông nhỏ đi khỏi.

Tôi nhìn bóng lưng bé nhịn không được cười rộ lên, đột nhiên đôi má bị đau. Là Vương Thuyết nhẹ nhàng gặm cắn."Đây là mặt em, không phải táo, muốn ăn thì tới phòng khách mà lấy."

Anh dời môi đến tai tôi, tiếp tục mang theo kiểu trêu chọc nguy hiểm, "Anh là muốn nhắc nhở người nào đó, chú ý mình là vợ của ai."

Tôi đỏ mặt, "Vương Thuyết, Vương Niên là con em, em thương con thì có sao chứ, trái lại là anh, anh không biết là anh bất công thiên vị có phần hơi quá mức không?"

Anh nhẹ nhàng khẽ hừ, "Hừ, thằng nhóc kia hiểu được tôn kính cha mẹ, biết thân biết phận rồi lại nói." Nói xong, thân thể bị anh ôm lấy, cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại.

"Vương Thuyết, anh là cầm thú."

"Hửm? Hừ ~ lặp lại lần nữa xem."

"Ưm... Em yêu anh, tiểu cầm thú. Cục giấy nhỏ."

"Anh cũng yêu em, tiểu biến thái. Tiểu Xán Xán."...

Tiếp theo, về sau mỗi một ngày đều là cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, mỗi một giờ, mỗi năm tháng đều là anh cho em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.