Lúc Mục Hành bưng cơm nước lên tầng đã thấy Du Lãnh cả người mềm mại ngủ vùi trong chăn, gương mặt nhu hòa ngủ đến là ngọt ngào. Khóe miệng hắn mỉm cười, đặt đồ ăn lên bàn, thả nhẹ bước chân ngồi vào mép giường.
Mục Hành không làm gì, chỉ nương vào ánh trăng mà nhìn nhan sắc say ngủ của Du Lãnh, càng ngắm càng hạnh phúc, nhưng cũng trộn lẫn theo cả chua xót nồng đậm. Hắn của đời trước hẳn là tim bị dính mỡ heo mới có thể chỉ muốn làm anh em tốt với Du Lãnh! Người ấy tốt đến như vậy, đáng nhẽ phải nhận được người người cưng chiều mới đúng. Vậy mà Du Lãnh đời trước lại dính vào thằng ngu là hắn.
Nhớ lại dáng vẻ anh từng chết thảm, trong lòng Mục Hành hối hận cực kì. Vậy thì kể cả khi Du Lãnh có nhớ ra chuyện kiếp trước thực ra cũng là chuyện tốt. Đến lúc đó hắn sẽ tự mình quỳ xuống cầu xin anh tha thứ, nhưng mặc kệ chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không buông Du Lãnh ra nữa.
Mất đi Du Lãnh sẽ ra sao, ngay cả nghĩ Mục Hành cũng không dám nghĩ tới.
Hắn chớp chớp hai mắt chua xót, cúi đầu hôn lên trán Du Lãnh, nhẹ tay vuốt tóc mai đã phủ qua tai của anh, ánh mắt đặc biệt thâm sâu, “Cho dù có chết em cũng sẽ không buông anh ra.” Đừng bao giờ nghĩ đến vứt bỏ em….
Mục Hành nhìn Du Lãnh suốt đêm, nghĩ chính mình kiếp trước thật ngu xuẩn, vừa nghĩ xem đời này làm sao mới có thể báo thù cho Du Lãnh.
Kiếp trước Lê Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dang-sung-lao-cong/1308699/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.