Châu Anh ngồi trong đại lao, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ bên trên. Một bầu trời xám xịt, thi thoảng gió rít như tiếng thét mang theo vài bông tuyết rơi vào trong. Nàng hứng lấy một bông tuyết, mỉm cười: " Mùa tuyết năm nay ta nhuộm đỏ, muội có thấy đẹp không?".
Mười năm trước, khi mùa tuyết ở Viên phủ rơi dày đặc. Châu Anh và Di Giai đang chơi đùa ở gần hồ trong sân vườn. Di Giai nắm một nắm tuyết lên, hồn nhiên: " Tỷ tỷ, tuyết ở sân nhà chúng ta lẫn cả đất cát. Bẩn quá đi!".
Châu Anh cười: " Tuyết làm sao mà sạch hoàn toàn được hả, nếu muội thấy bẩn thì mang qua hồ rửa nhé ".
Di Giai mắt trong veo nhìn ra hồ, nàng chạy đến nhúng tay xuống. Tuyết tan theo dòng nước, không còn gì trên tay: " Á, nước hoà tan tuyết rồi. Hừ, lạnh cóng cả tay ta!".
Châu Anh bịt miệng cười. Nàng đang tính đến kéo Di Giai về phòng sưởi ấm. Di Giai vì mải trách móc mà không nhìn đường, dẫm phải chỗ đá trơn ngã xuống hồ. Châu Anh hoảng sợ kêu cứu. Gia nhân nghe thấy sợ hết hồn, nhảy tõm xuống kéo Di Giai lên.
Di Giai bị cảm đang ngồi uống nước gừng, liền thấy Châu Anh bước vào.
" Muội tự ngã còn đổ tội cho ta để mẫu thân mắng ta? Muội thật là xấu ".
Di Giai không chút có lỗi: " Thì tỷ bảo ta đi rửa tuyết mà. Với cả tỷ là đại tỷ của muội, nhường muội cũng có sao? Khi nào lớn lên, tỷ sẽ nhuộm tuyết thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai/2855122/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.