Tiệp Trân cầm cuốn nhật ký cũ kĩ lên tay, nhẹ nhàng lật từng trang giấy đã ngả vàng theo thời gian. Mỗi dòng chữ viết tay đều thấm đẫm nỗi đau, sự dẫn vặt của Trạch Dương, người chú mà cô luôn yêu thương. Những dòng chữ sắc bén, chất chứa đầy cảm xúc hỗn loạn khiến Tiệp Trân như thể đắm mình vào thế giới nội tâm đầy giằng xé của Trạch Dương
Anh viết về khoảng thời gian dài đẳng đẳng mà anh đã sống trong hối hận và đau khổ. Anh tự dẳn vặt, trách móc bản thân vì sự nhu nhược và mù quáng tin tưởng vào Bạch Dương, người anh ruột của mình. Chính vì sự tin tưởng đó, Trạch Dương đã đề Liều Hạnh - người phụ nữ anh yêu sâu sắc - lại đẳng sau, một mình đối mặt với tất cả sự độc ác và tội lỗi của Bạch Dương. Trong từng dòng viết, Trạch Dương gào thét trong tâm trí: "Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ không bao giờ đề Liều Hạnh rời xa anh một lần nào nữa."
Nhưng đời người vốn không bao giờ có hai chữ "nếu". Thời gian không bao giờ quay ngược lại. Và sự thật là Liễu Hạnh đã bị Bạch Dương cưỡng bức, đến mức mang thai và sinh ra Tiệp Trân. Đọc đến đoạn này, Tiệp Trân cảm thấy trái tim như bị xé toạc. Cô kinh hoàng khi phát hiện ra rằng, người cha mà cô biết thực ra chỉ là một kẻ đê tiện, kẻ đã hủy hoại cuộc đời mẹ cô và cũng chính là người đã sinh ra cô. Cô hiểu rằng cuộc đời mình là kết quả của một bi kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3708561/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.