Dưới ánh đèn mờ của căn phòng vắng lặng, Tiệp Trân ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt cô dán chặt vào cuốn nhật ký mà cô vừa tìm thấy trong ngăn kéo của Trạch Dương. Những trang giấy vàng ố cũ kỹ, dòng chữ bằng bút mực đen đậm nét hiện rõ. Cô lướt tay nhẹ qua từng dòng, từng chữ, mỗi từ như chất chứa cả bầu trời cảm xúc của một người đàn ông lạnh lùng nhưng nội tâm đầy sóng gió. Mở trang đầu tiên, cô bất ngờ khi nhận ra đó không chỉ là những ghi chép công việc, mà còn là những cảm xúc sâu thằm của Trạch Dương về một người phụ nữ đã khuất
- Liễu Hạnh, mẹ cô.
Dòng chữ nghiêng nghiêng của Trạch Dương kể về lần đầu tiên anh gặp Liễu Hạnh. Anh nhớ rõ từng chi tiết, từng cảm xúc khi lần đầu đứng trước cô. Liễu Hạnh là một người phụ nữ có phong cách tinh tế, dịu dàng nhưng đầy cá tính. Trạch Dương viết rằng lần đầu anh tặng hoa cho Liễu Hạnh, không ngờ rằng cô bị dị ứng phấn hoa. Đó là một buổi chiều mưa nhẹ, Trạch Dương đã chọn bó hoa ly trắng - loài hoa mà anh nghĩ cô sẽ thích. Nhưng ngay khi Liều Hạnh nhận lấy bó hoa, cô đã ngất đi vì dị ứng phấn hoa nghiêm trọng, phải nhập viện suốt một tuần. Kể từ đó, Trạch Dương không bao giờ tặng hoa cho cô nữa. Thay vào đó, anh tìm cách tặng những món quà đơn giản hơn, mang nhiều ý nghĩa hơn, như những món trang sức tự tay anh làm. Anh viết rằng Liễu Hạnh không bao giờ thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3708560/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.