Trạch Dương trở về sau chuyến công tác dài ở Hồng Kông, anh không về thẳng nhà mà lại ghé qua sòng bạc lớn của mình để kiểm tra tình hình. Đàn em thân cận ra đón, trong mắt chúng không giấu được sự kính trọng và ngưỡng mộ. Một tên đàn em bước tới, cúi đầu chào: "Đại ca về rồi sao không báo trước, để em đón. Anh đi một mình như vậy, em thất lễ quá."
Trạch Dương chỉ mỉm cười nhẹ, không đáp. Anh đi thẳng vào trong sòng, kiểm tra sổ sách và các báo cáo công việc. Mọi thứ đều gọn gàng, quản lý ổn định, không có gì cần lo lắng. Anh cảm thấy hài lòng với sự tiến bộ của đàn em, không uồng công tin tưởng suốt bao nhiêu năm qua. "Công việc tốt lắm. Tiếp tục quản lý như thế này, đừng để mọi thứ sa sút," Trạch Dương nói, giọng không cao nhưng đầy uy quyền.
Tên đàn em cảm động đến mức như muốn quỳ xuống, xúc động nói: "Em xin thể sẽ trung thành với đại ca. Có chết, làm trâu làm ngựa em cũng không bao giờ phản bội anh."
Trạch Dương chỉ cười nhạt, vỗ vai hắn: "Đứng lên đi, đừng làm quá. Chúng ta dù sao cũng là anh em."
Sau khi kiểm tra công việc xong, Trạch Dương bắt taxi về nhà. Đêm đã khuya, căn biệt thự hiện lên trước mắt anh tối om, im lìm và lạnh lẽo. Anh biết chắc rằng Tiệp Trân đã phải trải qua những ngày tháng buồn bã khi anh vắng nhà. Đưa tay lên cánh cửa phòng của Tiệp Trân, Trạch Dương ngập ngừng một chút rồi đẩy cửa bước vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3708535/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.