Sau đám tang của Tuấn Thành, dường như cuộc sống của Tiệp Trân và Trạch Dương dần trở nên gắn bó hơn. Họ dành nhiều thời gian bên nhau, nhất là vào những dịp lễ. Những buổi chiều yên bình sau giờ làm việc, Trạch Dương thường dẫn Tiệp Trân đi dạo, đôi khi là những buổi picnic nhỏ giữa thiên nhiên hay ghé thăm những quán cà phê ven hồ. Cả hai chẳng nói quá nhiều, nhưng những cái nắm tay, những cái ôm nhẹ mỗi khi trời trở lạnh hay những lần Trạch Dương khẽ hôn lên trán, má của cô đã khiến trái tim Tiệp Trân rung động mãnh liệt. Cô tin rằng giữa họ không chỉ là tình chú cháu đơn thuần mà là một tình cảm sâu sắc hơn, tình yêu thực sự. Niềm vui và hạnh phúc len lỏi vào từng khoảnh khắc mà Tiệp Trân có thể cảm nhận được mỗi lần ở bên cạnh Trạch Dương.
Tuy nhiên, Trạch Dương vẫn luôn giữ thái độ im lặng, không trực tiếp thổ lộ tình cảm hay đưa ra bất kỳ lời xác nhận nào. Anh đối xử với Tiệp Trân vẫn như trước, quan tâm nhưng không vượt qua ranh giới của tình chú cháu.
Dù vậy, những hành động nhỏ của anh vẫn làm cô say đắm, khiến cô tưởng rằng mình đã tìm thấy sự đáp lại từ người đàn ông mà mình yêu thương.
Thời gian trôi qua, mỗi dịp lễ đều là cơ hội để họ thêm gần gũi hơn. Tiệp Trân thường thấy mình được che chở trong vòng tay Trạch Dương, cảm nhận sự an toàn và ấm áp từ anh. Cô thường xuyên nghĩ về những lần hai người ngồi bên nhau dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3708523/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.