Trời dần chuyển sáng, bãi biển ồn ào và nhộn nhịp nay đã trở nên tĩnh lặng hơn ở khu vực xa bãi đá. Tiệp Trân và
Trạch Dương bước ra khỏi đám đông, tay trong tay, tận hưởng những giây phút cuối cùng của lễ hội khi ánh bình minh sắp sửa lên. Hai người chọn một tảng đá lớn để ngồi, đối diện mặt biển, sóng vỗ đều đặn vào bờ, như một bản nhạc nhẹ nhàng ru họ vào khoảnh khắc thư giãn.
Tiệp Trân ngồi dựa vào vai Trạch Dương, đồi mắt cô ánh lên niềm vui, nhưng có chút bối rối và ngượng ngùng khi cô nói:
"Chú có biết không, con đã từng nghĩ rằng nếu được ngồi bên chú ngắm bình minh thế này, con sẽ cảm thấy mọi lo lắng trên đời tan biến hết.
Trạch Dương mỉm cười, ánh mắt anh trầm tĩnh, nhưng sâu trong lòng anh lại dậy sóng. Câu nói của Tiệp Trân, dù có chút ngây thơ và sến sẩm, lại làm lòng anh nặng trĩu. Anh không thể nào ngăn được những ký ức về một người con gái khác cứ trở về trong tâm trí. Người con gái mà anh chưa bao giờ thực sự quên, dù anh đang ngồi bên cạnh Tiệp Trân, cảm thấy sự ấm áp và gần gũi.
Anh khẽ thở dài, bàn tay đặt lên vai Tiệp Trân siết chặt hơn, như cố giữ lấy khoảnh khắc hiện tại, nhưng trái tim anh vẫn vương vấn hình bóng kia. Một lúc sau, không còn nghe Tiệp Trân nói gì, Trạch Dương khẽ xoay lại và nhận ra cô đã thiếp đi trong lòng anh, đôi mắt khép hờ, gương mặt thanh thản như một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3681519/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.