Buổi sáng hôm sau bắt đầu với sự bình yên và quen thuộc, nắng vàng nhẹ nhàng trải dài trên bãi cát trắng mịn.
Tiệp Trân và Trạch Dương đã chơi đùa suốt cả ngày hôm qua, họ ngắm bình minh, đi dạo trên biển và thưởng thức những món ăn đặc sản địa phương. Dấu mệt, cô vấn không giấu nổi niềm háo hức khi biết rằng tối nay sẽ có một buổi tiệc lớn trên bãi biển. Người dân ở đây gọi nó là "Lễ hội Ánh Sáng," một dịp đặc biệt nơi người dân và khách du lịch cùng hòa mình vào không khí náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc sôi động kéo dài đến sáng
hôm sau.
Tiệp Trân, chỉ vừa nghe về lễ hội này từ sáng nay, đã không ngừng nhắc đến. Cô kêu Trạch Dương cùng Hạo Huy phải tham gia bằng mọi giá.
"Chú Hạo Huy, đi đi! Nghe nói có cả bắn pháo hoa nữa đó! Mình bỏ lỡ là tiếc lắm!" Tiệp Trân kéo tay Hạo Huy, ánh mắt long lanh như thể chỉ cần một cái gật đầu, cô sẽ ngay lập tức chạy đi chuẩn bị.
Hạo Huy mỉm cười lắc đầu, vuốt tóc Tiệp Trân, giọng trầm ấm: "Chú già rồi, làm sao thức nổi suốt đêm? Nửa đêm chú đã mệt rã rời rồi, không như con còn trẻ mà năng động thế này. Con với chú Trạch Dương đi đi, chơi cho vui, còn chú thì sẽ ở nhà nghỉ ngơi."
Tiệp Trân bĩu môi, có chút tiếc nuối: "Chú già chỗ nào? Chú mới có hơn năm mươi thôi mà! Chú đi cùng con đi, không có chú con sẽ buồn lắm."
Trạch Dương đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3681518/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.