Một năm trôi qua, cuộc sống của Tiệp Trân vẫn diễn ra êm đềm như mọi ngày, xen lẫn với niềm vui nho nhỏ của cô gái trẻ. Mỗi buổi sáng, Trạch Dương đều đích thân lái xe đưa cô đến trường. Tiệp Trân ngồi ở ghế sau, thoải mái trò chuyện về mọi thứ, từ những câu chuyện học hành, các bài kiểm tra sắp tới cho đến những buổi hội họp của bạn bè. Nhưng điều lạ là cô chưa bao giờ nhắc đến bất kỳ ai như một người bạn thân thiết.
Trong lớp học, Tiệp Trân là một cô gái cởi mở, vui vẻ với mọi người. Cô không ngại nói chuyện với bạn bè, tham gia vào những cuộc trò chuyện xung quanh. Các bạn trong lớp yêu mến cô bởi tính cách hòa đồng, nhẹ nhàng. Nhưng mặc dù vậy, Tiệp Trân dường như luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người. Cô không thân thiết quá mức với ai, không để lộ quá nhiều thông tin cá nhân, và tuyệt đối không bao giờ chia sẻ số điện thoại hay kết nối qua mạng xã hội với bất kỳ ai. Cô xuất hiện trong cuộc sống của mọi người như một cơn gió thoáng qua – dịu dàng, gần gũi nhưng cũng rất xa vời.
Người ta có thể thấy Tiệp Trân vui vẻ cùng nhóm bạn ăn trưa, nói chuyện phiếm ở căng-tin trường, nhưng khi chuông reo báo hiệu hết giờ học, cô lại rời đi nhanh chóng, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Khi các bạn rủ nhau đi cà phê sau giờ học hay cùng nhau tụ tập ở đâu đó, Tiệp Trân luôn tìm lý do để từ chối một cách khéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3652130/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.