Giang Hòa chưa kịp mang giày vào đã ngã xuống sàn, vẻ mặt đau đớn.
Bạch Tinh nhanh chóng qua đó xem, chắc rằng cô ấy không có chuyện gì mới lại đứng dậy, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Hành động mà không tập trung sẽ đem lại hậu quả thế này, em đang nghĩ cái gì vậy?”
Giang Hòa cúi đầu hết mức, lắc đầu như trống bỏi.
Lận Đồng nhìn cần cổ mảnh khảnh của cô ấy, sợ rằng nếu lại cúi thêm nữa thì sẽ gãy mất.
Nữ sinh tên Giang Hòa này lúc nào cũng như chim sợ cành cong, không thích nói chuyện, giờ nghỉ thì luôn ôm sách, im lặng ngồi một bên học bài.
Lận Đồng không dám nói chuyện với cô ấy, sợ sẽ dọa đến người ta, cũng không muốn làm phiền cô ấy học hành.
Cô luôn có cảm giác tốt đối với những người học tốt, cũng có thể coi đó giống như là sự ngưỡng mộ đối với thứ mình không thể đạt được.
Lận Đồng miệng nói là muốn quan tâm đến việc buôn bán của nhà Liêu Dư Trì, buổi tối sau khi tan học liền dẫn nhóm Giang Nguyên đến tiệm đậu hũ gà.
“Qua đây qua đây, cứ tự nhiên đi, tôi mời khách.”
Giang Nguyên nhìn một vòng cửa tiệm đơn sơ, biểu cảm ghét bỏ rất rõ ràng, “Làm ơn đi chị hai, cậu cũng keo thật đấy, mời khách gì mà mời đến đây?”
Những người còn lại tuy không nói nhưng cũng có chút bất ngờ.
Nếu không phải hôm nay Lận Đồng dẫn họ vào đây thì họ cũng không biết giữa hàng dài cửa tiệm sặc sỡ trên đường sẽ lọt thỏm một tiệm ăn bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-chi-tieu-ngu-hoan/1055332/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.