Lận Đồng chưa từng cảm thấy Giang Nguyên nói đúng như vậy.
Học sinh của Trung học phụ thuộc khi ăn cơm trông chẳng khác gì một đám xác sống tụ lại, rầm rộ đi đến hai nhà ăn và cổng trường, chỉ trong vài giây thôi mà khắp nơi đều là người với người.
Không biết là vô tình hay cố ý mà dường như Bạch Tinh có khả năng tự động loại bỏ tiếng chuông tan học.
Dù sao thì khi Lận Đồng và các nữ sinh khác có mặt ở nhà ăn thì không còn ghế trống nào cả.
Những người khác thì còn đỡ, ở nhà ăn gặp được bạn học, cầm mâm cơm rồi đến chen vào một chỗ là được, Lận Đồng da mặt mỏng, vừa không có thẻ cơm, cũng chẳng có người quen.
Cô đứng ở cửa một lúc, tự hỏi lúc này có thể nào về Côn Thể ăn trưa không.
Đúng lúc Bạch Tinh bước xuống từ cầu thang phía trước, Lận Đồng hệt như vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, hai ba bước chạy đến hô to: “Chị Tinh, chị Tinh, chị ăn cơm ở đâu vậy? Ở đây đông quá, không có chỗ nào đặt chân hết.”
“Tôi không đến đây, thầy Phùng Trình dẫn tôi đến nhà ăn giáo viên.” Bạch Tinh đáp.
Lúc này Lận Đồng mới để ý thấy đằng sau còn có một thầy giáo quen mặt.
Được rồi, cô đã hiểu, cô chình là một con cá hầm cải chua, vừa chua vừa là đồ thừa.
“Vậy em ra cổng trường ăn vậy.” Lận Đồng vừa chạy vừa quay đầu nói với Bạch Tinh: “Nếu có về muộn thì chị cũng không được trách em đâu nha.”
“Này, em chờ chút!” Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-chi-tieu-ngu-hoan/1055331/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.