“A Vi, A Vi tỉnh tỉnh…… Xem ta mang về cho con cái gì này!”
Điền Ấu Vi thống khổ mà mở to mắt, nghênh diện chính gương mặt đầy râu quai nón mang theo cưng chiều của phụ thân.
Đây là đang nằm mơ đi? Nàng ngơ ngác nhìn Điền phụ, không có bất luận động tác gì.
Nàng nhớ rõ chính mình đã chết, mà phụ thân sớm đã bệnh nặng qua đời.
Hoặc là nàng đây là cùng phụ thân gặp nhau dưới hoàng tuyền?
“A Vi?” Điền phụ cau mày gần sát xem nàng, lại khua tay trước mặt nàng lắc lư cất cao giọng: “Sao rồi?”
Điền Ấu Vi vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Điền phụ.
Đột nhiên, trên mặt truyền đến một trận đau đớn, nàng đau đến la to một tiếng, dùng sức đẩy tay Điền phụ ra: “Làm gì véo ta!”
“Ta không phải cố ý véo con, là sợ con bị bóng đè.” Điền phụ ngượng ngùng thu tay lại, cười gượng lấy ra một cái túi gấm hẹp dài tinh xảo, lấy lòng nói: “Con xem đây là cái gì?”
Nho nhỏ túi gấm, ướt chừng rộng bằng hai đốt ngón tay, dài chừng một thước, dùng sợi tơ vàng bạc trùng trùng điệp điệp mà dệt thành hoa văn sóng biển tinh xảo, mười phần hoa mỹ, phí tổn không ít.
Điền Ấu Vi thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng, nàng nhanh chóng mở túi gấm, thấy được quạt xếp Phù tang bên trong.
Chuôi quạt xanh đen, trên mặt quạt vẽ hạc bay về núi xa, mờ mịt mây mù, thế bút tinh diệu, sắc thái diễm lệ, vàng bạc đan xen, tinh tinh xảo xảo.
Là nàng đời này thích nhất, cũng thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-canh-xuan/353722/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.