Thuyền đi trên biển, lảo đảo lắc lư.
Điền Ấu Vi tỉnh lại sau giấc ngủ, bên gối trống không, duỗi tay sờ chăn bên cạnh đã sớm lạnh, Thiệu Cảnh không biết đi nơi nào.
Khoang nội nóng bức, nàng đứng dậy đẩy ra cửa sổ nhỏ.
Gió biển ẩm rít tanh nồng ập vào mặt, sóng biển đập rào rào vào mép thuyền, nàng thở phào một hơi, lại nghe ngoài cửa sổ có người thấp giọng nói chuyện.
"...... Ngươi nghe gì không? Đàm tiết độ sứ có ý đem con gái gả cho Cô gia, bị Cô gia từ chối nên rất tức giận, nhục mạ **Cô gia tiền đồ nhu nhược, xứng làm **Dưỡng phu nhà người cả đời, ngay cả tổ tông của mình đều ném, sinh con cái ắt theo họ Điền......"
**Dưỡng phu / 童养夫: con rễ nuôi từ bé.
**Cô gia: con rể (thường do vai vế dưới và hạ nhân xưng hô).
"Lần này cũng đâu phải lần đầu, từ khi Cô gia đỗ Tiến sĩ, người người đều biết hắn tuấn mỹ đa tài lại am hiểu cùng người Phiên làm ăn, mỗi ngày thu đấu vàng, không biết có bao nhiêu danh môn quý nữ muốn gả cho, còn có người hứa cho hắn tiền đồ như gấm, hắn cũng chưa động tâm, chỉ niệm ân tình Điền gia dưỡng dục, một lòng đối tốt với Chủ mẫu."
"Đây đã tính là gì? Còn có người nghe nói Cô gia và Chủ mẫu chưa có con cái, liền có ý đưa mỹ nhân hồng tụ thêm hương cho cô gia nạp thiếp, nối dõi tông đường, diễm phúc tốt như vậy, cô gia cũng cự tuyệt! Chủ mẫu nhà mình tốt số, gặp được hôn phu tốt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-canh-xuan/353721/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.