<Hoa Hồng: "Bạn nhỏ Vưu Vưu, ba mẹ em đâu rồi?...">
Edit: Khiija
7 giờ tối, ngõ nhỏ tĩnh lặng.
Trong phòng khách thoang thoảng hương đồ ăn, Lục Gia Ngọc không hề ngại ngùng khi nhận "lễ vật" gặp mặt của hàng xóm, trong túi còn chu đáo để thêm cả thìa gỗ. Anh nhướng mày, cười hỏi:
"Em ở bên cạnh sao?"
Nói xong còn nhàn nhạt liếc qua tiểu Mê bên cạnh một cái.
Cả ngày đều sung sướng ngồi xổm bên đó mà về nhà còn bày đặt giả câm không nói. Đúng là đồ lòng lang dạ sói.
Tiểu Mê nhăn nhó làm mặt quỷ với anh, chớp mắt lại trở về vẻ ngoan ngoãn ban đầu.
"..."
Vưu Cẩn Vi có chút khẩn trương, cô không giám nhìn thẳng anh, chỉ nói: "Là bên đơn vị hợp tác xắp xếp."
Lục Gia Ngọc cười mỉa: "Vé nhạc hội cũng là đơn vị hợp tác cho em?"
Vưu Cẩn Vi ngẩn ra, nhà ở cùng vé nhạc hội được đem đến cho cô cùng một lúc, mà cả hai thứ đó đều liên quan đến Lục Gia Ngọc.
Cô giương mắt nhìn anh: "Họ muốn dùng tôi để lấy lòng anh?"
Lục Gia Ngọc nhếch môi, giọng điệu mang đầy trào phúng: "Đúng thế, bọn người này chỉ được đến thế."
Nói xong, anh nhìn sắc mặt ảm đạm của Vưu Cẩn Vi, hỏi: "Không vui sao?"
Vưu Cẩn Vi nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi cho rằng họ thực sự đánh giá cao hoa lụa của mình, thì ra là không phải...thật đáng tiếc."
Lục Gia Ngọc khựng lại, mạch não của người phụ nữ này có phải mắc hơi lệch pha rồi không...
Chuyện này thì liên quan quái gì đến hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-cam-hoa-chanh/998477/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.