Lúc Du Liệt rời khỏi phòng bảo vệ thì hơi bất ngờ, bởi Hạ Diên Điệp không còn ở bên ngoài.
Bác tài xế đứng chờ một bên, sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra thì lập tức bước đến đón anh: "Cậu chủ à, tôi thấy cậu bị thương khắp cả người, cậu thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra sao?"
"Đừng làm quá lên thế, ngày mai là ngày thi cuối kỳ, tôi chỉ cần về nhà cầm máu là được."
Du Liệt đi về phía xe đậu.
Tài xế nghe xong thì sửng sốt, ông ấy dở khóc dở cười nói: "Cậu không quan tâm đến thành tích đâu phải lần một lần hai."
"Tôi không sao cả nhưng cậu ấy thì không được."
"Hả?"
Du Liệt có vẻ chỉ thuận miệng nhỏ giọng lẩm bẩm vào câu, bác tài xế nghe xong chẳng hiểu gì.
Du Liệt đi đến bên cạnh xe, vừa kéo cửa xe ra thì anh sững sờ đối diện với hàng ghế sau trống không. Du Liệt đỡ cửa xe đứng dậy, hỏi: "Sao không có ai ở đây?"
Bác tài xế vội vàng quay người lại, nghiêng người ý chỉ về rào chắn trước trường học phía đối diện, ánh đèn đường vụn vỡ trong bóng đêm: "Mới vừa rồi Tiểu Điệp đột nhiên mượn tôi đèn pin rồi chạy vào đó, hình như muốn tìm thứ gì."
Du Liệt giật mình, anh vô thức đưa tay vào túi, sờ vào khoảng trống.
Đôi mắt anh co lại.
Có lẽ hồ ly nhỏ đang tìm viên thiên thạch mà anh đã ném vào cột đèn đường.
Nhưng cảm xúc khiến anh thở phào nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-buom/3317923/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.