Khi mùa xuân gõ cửa, rảnh rỗi chẳng có gì làm nên tôi đã học đàn tranh một tháng, ghi xong danh, nộp xong tiền, ngồi giữa một đám nhóc tì, học tập chỉ pháp. Ngón tay gẩy lên dây đàn co dãn, tiếng đàn du dương làm cho tôi cảm nhận được sự tĩnh lặng trước nay chưa từng có. Uyển Vân nói tôi có cái cảm giác như đã thông suốt mọi chuyện, hỏi tôi phải chăng muốn xuất gia.
Tôi hỏi Uyển Vân, hòa thượng có ai đẹp trai không? Cô cười hì hì. Thời gian gần đây tâm tình cô rất tốt, đòi về được tiền từ bên nhà chồng cũ, hơn nữa còn tích góp một ít, cô nói cuối năm có thể trả hết tiền cho căn hộ. Trước đây, cô dựa vào người đàn ông đó, tất cả hạnh phúc và đau khổ đều đến từ hắn ta. Hiện tại cô dựa vào chính mình, sống đầy đủ mà vui sướng.
“Còn anh đấy, sống không chút mục tiêu, được chăng hay chớ, anh cũng mua nhà đi, thanh toán tiền rồi, sẽ có khát vọng phấn đấu.”
Tôi lắc đầu từ chối, “Tôi vốn chính là không có mục tiêu, trạng thái sinh hoạt thế này cũng không tệ.”
“Anh chơi đàn, cũng cần có một người tri âm tới nghe chứ?” Uyển Vân hỏi tôi. Tôi nghĩ thật lâu, lại thầm nghĩ đến Chu Thiệu, nhớ lúc vào đại học, tôi nhất thời nổi hứng muốn quan sát ốc sên giao phối, hắn liền cùng tôi mang hứng thú bừng bừng đi bắt ốc sên về. Nửa đêm không ngủ được, ngồi canh ở chậu hoa trước cửa nhà. Tôi làm chuyện gì hi hữu cổ quái, buồn tẻ vô vị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-binh-chia-tay/45132/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.