Sau khi biết chuyện giữa Uyển Vân và chồng cũ, cha mẹ cô suốt đêm chạy đến với con. Tôi mở cửa, họ đồng thời sửng sốt, tiếp đó sắc mặt trầm xuống. Tôi biết là họ hiểu lầm rồi. Bèn cười nói “Chú dì đừng hiểu lầm. Cháu chỉ là bạn cùng nhà chia sẻ tiền thuê trọ với Uyển Vân thôi ạ.”
Thái độ của họ không tốt lắm, kéo tôi, hỏi nghề nghiệp, tuổi tác, tình huống gia đình, tôi vừa mỉm cười, vừa cầu cứu Uyển Vân. Uyển Vân vội vàng cắt ngang cuộc thẩm vấn của họ, một mực chắp tay với tôi. Tôi biết hai người già chỉ lo con gái chịu thiệt thòi, không hề trách họ. Uyển Vân đẩy họ qua phòng mình nói chuyện, thỉnh thoảng nghe thấy cha mẹ cô nhắc đến tên tôi, Uyển Vân luôn miệng giải thích gì đó. Tôi cảm thấy mình cần tránh mặt một lát, không bằng đi tìm Vương Phong. Trước đây mỗi khi đi nhà hắn, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi trước, hôm nay tôi quyết định trực tiếp đi. Xe điện ngầm hôm nay chen chúc hơn thường ngày, tôi bị lấn cả người toàn là mồ hôi, một đường đi cảm giác như áo sơmi đã ướt hết cả, tôi nhanh chân hơn, muốn đến nhà hắn tắm rửa.
Từ xa, tôi nhìn thấy xe của Trình Phương Khiêm. Tôi cảm thấy một cơn lợm mửa, tôi biết Trình Phương Khiêm luôn luôn thích đùa, thích người, có được người, chán người, sau đó cám dỗ bạn của người, bạn đời của người. Chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có năng lực làm được, hắn có tiền, có thời gian có gì không thể?
Tôi đột nhiên rất giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-binh-chia-tay/45131/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.