- Đường Trọng, mau buông tay.
- Buông A Ken ra.
Bạch Tố cùng Hách Bản đồng thời lên tiếng, lo lắng Đường Trọng giận dữ sẽ vặn gãy cổ của A Ken.
Ở trong mắt các nàng thì một người đi ra từ ngục giam thì chuyện gì cũng đều có thể làm được a.
Đường Trọng không buông tay mà nhắc tay lên, đem thân hình gầy yếu của A Ken đến trước mặt mình, nói:
- Nhớ kỹ mấy chuyện. Thứ nhất, không nên gọi ta là Tiểu Tâm Tâm, gọi ta Đường Trọng.
- Thứ hai, đừng ở trên người của ta sờ tới sờ lui.
- Thứ ba, nếu ông còn dám nói hôn ta một cái, ta sẽ trực tiếp vặn gảy cổ của ông.
“ Bịch”
Đường Trọng buông tay, A Ken liền ngã trên mặt đất.
Bạch Tố nhanh chóng chạy tới nâng A Ken, sốt ruột hỏi:
- A Ken, có sao không? Có đau hay không? Có bị thương không? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?
Hách Bản cũng quan tâm A Ken, nàng giữ một cánh tay của A Ken, nói:
- A Ken, vừa rồi thật sự là làm ngươi ta sợ muốn chết. Làm người ta sợ muốn chết. Em cho là hắn cần vặn gảy cổ của người đấy, hắn rất hung nha. Ngày hôm qua hắn còn cầm con chuột để dọa em và Hồi Âm tỷ tỷ. Kỳ thật chúng ta đều không thích hắn, chính là Bạch di muốn chúng ta cùng hắn ở cùng một chỗ, A Ken, hiện tại lão sư hiểu biết nổi thống khổ của chúng ta chứ? Chúng ta sống thật thê thảm a.
Bạch Tố thật sự là bất đắc dĩ. Hách Bản cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/72789/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.