- Động tác của Hồi Âm phải tạo khoảng cách rộng hơn, khiến người ta có cảm giác vội vàng.
- Hách Bản, cô phải xoay một vòng nữa.
Bịch.
Trương Hách Bản bị Đường Trọng bắt xoay mấy vòng liền ngã lăn ra đất. Cô rống lớn:
- Đường Trọng, anh cố ý. Nhất định là anh cố ý.
- Không phải.
Đường Trọng vội vàng lẩn ra xa.
- Động tác này đúng là như vậy mà. Cô thực hiện không chuẩn cho nên mới tự mình ngã sấp xuống chứ.
- Anh còn dám xạo à? Tôi cắn chết anh.
Trương Hách Bản đứng dậy, vọt về phía Đường Trọng.
Lâm Hồi Âm cũng chẳng thèm nhìn cảnh này, đi thẳng tới ghế ngồi, rót một cốc nước uống cho đỡ khát.
Bạch Tố bưng đĩa hoa quả đã rửa sạch tới, nhìn hai người đang đuổi nhau khắp phòng, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Bọn họ lại bắt đầu rồi à?
Lâm Hồi Âm cũng chẳng trả lời. Cô thấy câu hỏi này quá nhàm chán.
- Hai người này giống như trẻ con vậy.
Bạch Tố nói. Cô đã quá quen với thái độ của Lâm Hồi Âm, đưa đĩa trái cây tới trước mặt cô rồi nói:
- Ăn chút hoa quả đi. Có nho mà cháu thích đó.
Lâm Hồi Âm dùng một cây tăm đưa trái nho lên miệng, tinh tế thưởng thức.
- Hồi Âm, ngày mai bắt đầu hoạt động rồi, cháu thấy điệu nhảy này luyện thế nào rồi?
- Khá tốt.
Lâm Hồi Âm nói.
- Đứng ở góc độ người xem, tôi cũng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018018/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.