Sở dĩ Bạch Tố xuống xe, lại để cho lái xe đưa Đường Trọng về Tử Viên rồi cô đứng ở ven đường chờ xe đi xa mới đón xe khác, mục đích chính là không muốn để người khác biết chuyện nhà mình.
Có một người cha như vậy, bất cứ người nào cũng cảm giác vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa cô lo lắng vì chuyện của cha mình mà ảnh hưởng đến danh dự của ban nhạc Hồ Điệp. Cô là người đại diện của ban nhạc Hồ Điệp mà lại có một người cha suốt ngày cờ bạc chẳng ra gì, nếu chuyện này để cho giới truyền thông biết rõ thì sẽ bị thêm thắt, biên soạn một ít, trở thành một câu chuyện là hắn cùng ban nhạc Hồ Điệp có quan hệ. Chắc chắn các cô gái Hồi Âm, Hách Bản sẽ không làm khó mình nhưng nhất định công ty sẽ cân nhắc đến việc bỏ mình đi, tìm người khác thay thế.
Cô không ngờ rằng Đường Trọng sẽ đến.
Trong lòng Bạch Tố rất cảm kích, cô cảm kích bởi vì có người trong lòng coi mình là người phụ nữ của hắn, cũng hơi bất ngờ không biết có chuyện anh hùng tới cứu mỹ nhân không?
Nhưng cô lại cũng cảm thấy nhục nhã, có một loại cảm giác bị lột trần trắng trợn ở trước mặt Đường Trọng chứ không phải là dùng phương thức “thẳng thắn gặp mặt”.
- Cô đừng sợ, tôi sẽ thắng cô trở về.
Vẻ mặt hắn ôn hòa cười cười, không luống cuống chút nào. Giống như tại thời điểm quay phim, phải diễn cho thật tốt nếu không lúc nào cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018011/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.