Sau khi Đổng Bồ Đề rời đi, Đường Trọng lại bị Bạch Tố cầm tôiy kéo đến gian thay đồ. Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm sợ bỏ qua trò hay đặc sắc gì, không mời mà cũng theo sát vào.
Những người khác cũng muốn tiến vào, đã thấy cửa sắt của gian thay đồ bị Trương Hách Bản đóng lại ‘rầm’ một tiếng.
- Đường Trọng, cậucậu không sao chứ?
Bạch Tố lo lắng hỏi. Kẻ đến thì không có ý tốt, kẻ có ý tốt thì không đến. Dù là người của Khương gia hay người họ Đổng tới, thì đều có thái độ rất kỳ quái với Đường Trọng. Lúc cô bé họ Đổng rời đi tóc còn rối tung, quần áo không chỉnh tề, váy còn bị xoáy lên một góc, giống như hai người vừa mới tằng tịu với nhau trong đó.
Bên trong Bạch Tố rất nghiêm túc ngửi một lúc, cũng không ngửi được hương vị hormone gì.
- Không có việc gì.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vậy miệng của cậu là bị làm sao vậy?
Trương Hách Bản đã sớm để ý đến vết máu ở khóe miệng của Đường Trọng.
- Không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi.
Đường Trọng nói. Tuy nhiên còn rất đau, nhưng hắn nói chuyện cũng không bị ảnh hưởng, như vậy ngày mai vẫn có thể lên đài bình thường.
- Là không cẩn thận bị người khác cắn trúng đầu lưỡi hả?
Trương Hách Bản cười lạnh.
- Không ngờ được nha. Bên cạnh chúng tôi lại có một tình thánh. Lần thứ nhất gặp mặt đã mê đảo người tôi rồi.
- Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017853/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.