Thu Ý Hàn mặc áo khoác lông tơ màu trắng, đội mũ len sợi màu trắng, hai tay nâng cùng một chỗ giống như là một chú mèo trắng ngây thơ đáng yêu, thật sự là khiến cho người ta ưa thích.
Nghe cô nói xong, Đường Trọng cũng cười ha hả, nói: - Xem ra đẹp trai vẫn tốt hơn một chút. Trước kia em không nói với anh loại lời này.
- Đó là vì giờ anh rất đẹp trai, trước kia trông anh hơi lôi thôi.
Thu Ý Hàn cười hì hì nói.
Đường Trọng vỗ vỗ vào ghế lái phụ, nói:
- Vào đi. Bên ngoài lạnh lắm.
Thu Ý Hàn chui vào xe, hỏi: - Anh có bằng lái xe rồi hả?
- Có.
Đường Trọng nói.
- Lúc còn rất nhỏ anh đã biết lái xe rồi, chỉ có điều khi đó chỉ có xe chở phạm nhân. Anh chạy xe chở phạm nhân trên đường núi đã có thể chạy ngoài 100km/h. Kỹ thuật lái xe chính là luyện tập từ đó đấy nhưng khi đó không có giấy chứng nhận điều khiển. Sau khi đến Minh Châu mới nhận ra không có bằng lái xe thật sự rất bất tiện, cho nên đã đi làm. Lúc đi thi bằng lái đã vượt qua rất dễ dàng.
Thu Ý Hàn quệt mồm, nói:
- Em đần lắm, không học lái xe được. Thường xuyên bị huấn luyện viên mắng, em cũng không muốn học nữa.
- Không cần phải gấp, từ từ sẽ tập được.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn biết rõ, quả thật có rất nhiều cô gái khó học lái xe, đây là chuyện rất bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017600/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.