Lâm Đống cũng không bởi thái độ ác liệt của Lâm Hồi Âm đối với mình mà tức giận, lại đẩy gọng kính trên mũi, vừa cười vừa nói:
- Hồi Âm, về nhà với anh đi. Ba mẹ đều rất nhớ em.
- Mệt rồi.
Lâm Hồi Âm nói, quay người đi lên bậc thang.
- Hồi Âm, đã xảy ra chuyện như vậy, em cứ về nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn không được sao?
Lâm Đống hô.
Lâm Hồi Âm dừng bước, xoay người nhìn lại.
- Chúng tôi đã biết rõ chuyện bữa tiệc Hải Thiên rồi, cũng đã nhìn thấy hết những lời đồn trên internet kia... Chúng tôi đều biết những chuyện này không liên quan tới em, đều tin tưởng em. Chỉ là hy vọng tại thời điểm em mệt mỏi thì có thể trở về gia đình nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Vẻ mặt Lâm Đống thành khẩn nói.
- Đáng ghét.
Lâm Hồi Âm cũng không bởi lời nói của Lâm Đống mà cảm động, cảm xúc ngược lại càng không bình tĩnh.
Bịch bịch bịch...
Lâm Hồi Âm lên lầu rất nhanh, bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
- Tính cách Hồi Âm chính là như vậy.
Bạch Tố an ủi.
- Để về tôi sẽ khuyên bảo khích lệ nó, để nó trở về nhà thăm gia đình.
- Không việc gì đâu.
Vẻ mặt Lâm Đống cười ôn hòa nói:
- Tôi biết rõ tính cách của nó, cho nên tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nếu như Hồi Âm thật đúng là không muốn trở về mà nói thì các người cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017308/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.