Đổng Bồ Đề lấy ra một cái tượng gỗ từ túi áo khoác nhìn Đường Trọng hỏi:
- Còn nhớ nó không?
- Nhớ.
Đường Trọng gật đầu. Đây là đồ sau khi hắn đâm Đổng Bồ Đề hai nhát lúc đến thăm đã tặng cô, con rối chỉ có một mắt.
- Tôi rất thích.
Đổng Bồ Đề nói:
- Khi tôi tuyệt vọng nhất chính nó đã an ủi tôi rất nhiều. Nếu mở một con mắt nhắm một con mắt thì thế giới này sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Là một con rối thì phải hiểu được công việc của một con rối đúng không?
- Bọn họ vẫn rất quan tâm cô.
Đường Trọng nói:
- Ít nhất bọn họ đã từng do dự.
- Anh đang thảo luận với tôi việc này sao?
- Tôi không có tư cách.
Đường Trọng nói:
- Bởi vì tôi cũng là một con rối. Tôi không bị ai thao túng nhưng lại bị vô số người thúc đẩy. Yêu tôi có, hận tôi có, kể cả cô.
- Anh còn thảm hơn tôi.
Đổng Bồ Đề cười khẽ.
Cô cất con rối kia vào túi, sau đó vươn tay nói với Đường Trọng:
- Tôi cảm thấy chúng ta nên làm quen một lần nữa. Chào anh, tôi là Đổng Bồ Đề.
- Đường Trọng.
Đường Trọng vươn tay cầm chặt bàn tay như bạch ngọc của Đổng Bồ Đề. Tay của cô tái nhợt, dài nhỏ mà cũng rất có lực.
- Anh còn hung ác hơn so với tưởng tượng của tôi.
- Cô còn xinh đẹp hơn tôi thấy.
- Về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017307/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.