Giải quyết xong vấn đề chỗ ở cho thầy trò Lý Hương Quân, trong xe lại rơi vào im lặng.
Vừa nhẫn vừa nhịn, nhưng cuối cùng Lý Hương Quân vẫn không nhịn được, hỏi:
- Cậu quay video lại thật à?
Cô nghĩ Đường Trọng chỉ lừa bọn họ, không thể ghi lại thật sự được.
- Quay lại rồi.
Đường Trọng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nói:
- Cô vừa nói tôi mới thấy, bây giờ, điện thoại đúng là thứ tốt. Dù là đại thiếu gia phi lễ thiếu nữ xinh đẹp, hay người quản lý đô thị đánh người bán dưa, thì chỉ cần lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình thì bọn hắn chỉ có thể nhận tội, không thể phản kháng. Tôi đã được lợi nhiều lần từ nó rồi. Tiểu Long, cậu có điện thoại không? Nếu không có thì tôi sẽ mua cho cậu một chiếc. Lần sau, nếu có người phi lễ thiếu nữ xinh đẹp, sư phụ cậu thì cậu chỉ cần lén lấy ra điện thoại chụp ảnh là được.
- Thật ư? Tôi có thể dùng điện thoại sao?
Hậu Tiểu Long kích động đến đỏ bừng mặt. Hắn luôn ở Hạc Minh Sơn, chưa từng thấy điện thoại di động công nghệ cao như vậy.
- Thật tốt quá. Về sau nếu có người phi lễ sư phụ xinh đẹp…
Cốc
Đầu Hậu Tiểu Long bị gõ một cái.
Sắc mặt Lý Hương Quân hơi thay đổi, quát:
- Tiểu Long, im miệng.
Người khác nói ‘phi lễ’ thì cậu phụ hoạ làm gì? Cậu biết ý nghĩa của hai từ này sao?
Hậu Tiểu Long tủi thân, nhưng không dám nói chuyện nữa, chỉ là đáng thương nhìn về phía Đường Trọng, ý nói:
- Điện thoại di động của tôi.
- Yên tâm đi. Tôi sẽ mua cho cậu một chiếc điện thoại.
Đường Trọng giống như cam đoan nói:
- Loại điện thoại thông minh, dù là tự chụp hay chụp người khác đều không thành vấn đề. Đúng rồi, cậu mua một cái sim, rồi ghi số điện thoại của tôi. Lúc sư phụ cậu biểu diễn trà đạo thì cậu lén chụp vài tấm rồi gửi cho tôi.
Hậu Tiểu Long nháy mắt ra hiệu với Đường Trọng, nhỏ giọng nói:
- Việc này phải nói trộm chứ.
Cốc!
Đầu Hậu Tiểu Long lại bị gõ một cái.
Đường Trọng cười cười, đưa điện thoại trong tay cho hoà thượng, nói:
- Điện thoại của tôi bị rơi, xem ra phải đổi chiếc mới.
- Tôi biết nên làm như thế nào. Yên tâm đi, nhất định khiến tên kia đen đủi.
Hoà thượng cười hì hì nói. Điện thoại mất, video bên trong cũng bị mất theo.
Ai có thể trách một người đáng thương bị rơi điện thoại chứ?
Lý Hương Quân cảm giác mình hiểu rõ Đường Trọng hơn rồi.
Vừa rồi còn nắm tay người ta tỏ vẻ thân mật ‘không đánh không quen, sau này sẽ là bạn tốt cùng chung hoạn nạn’, vậy mà nháy mắt đã ném đi điện thoại cùng bạn tốt của hắn.
Điện thoại của hắn đúng là bị rơi rồi, rơi vào tay người khác.
- Tần Kham thật đáng thương.
Lý Hương Quân thầm nghĩ.
Bởi vì Đường Trọng đã sớm gọi điện cho Khương Khả Nhân, nói tối hắn sẽ về nhà ngủ, nên Khương Khả Nhân vẫn chờ ở nhà.
Khi xe hắn vừa vào cửa, Khương Khả Nhân mặt một bộ quần áo trắng bình thường ra đón.
Khi cô thấy Lý Hương Quân đứng sau Đường Trọng thì ngẩn người.
Trời ơi, con trai dẫn con dâu về nhà hả?
Từ trước đến giờ Đường Trọng chưa từng dẫn con gái đến gặp cô. Đây là lần đầu tiên nha.
Lại còn là nửa đêm canh ba dẫn người ta về nữa, ám chỉ không phải rất rõ rồi sao?
Khương Khả Nhân thật vui vẻ. Ngày lại ngày, năm lại năm, cô vẫn chờ đợi ngày hôm nay đấy.
Đường Trọng, hắn ngày càng xem trọng chính mình, ngày càng quan tâm người mẹ này.
Tuy vẻ mặt cô bình tĩnh nhưng lại bước nhanh tới, kéo tay Lý Hương Quân, nói:
- Cô gái, đói bụng không? Tôi nấu đồ ăn cho cô đấy. Đừng ngại, cứ coi đây như nhà mình.
Cô gái?
Thân thể Lý Hương Quân lung lay trong gió đêm.
Đường Trọng cũng ngẩn người tại chỗ, hai má rút lại co rút.
Hắn không ngờ sẽ có hiểu lầm như vậy. Mẹ của hắn đúng là không có kinh nghiệm làm bà mối đi.
Mẹ nhìn vào đâu mà nghĩ người ta là bạn gái của con mẹ chứ? Mẹ không sợ thân thiết như vậy sẽ doạ người ta sợ chạy sao?
Thấy Lý Hương Quân luống cuống, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch mà không biết giải thích từ đâu, Đường Trọng lại thấy vui trong lòng.
Cho tới bây giờ, Lý Hương Quân vẫn khiến người ta cảm giác bồng bềnh như tiên tử, có thể bay đi không trở về.
Nơi đây là nhân gian, còn cô là tiên tử, nhân tiên khác đường, sẽ không có kết quả tốt.
Vì thế, hắn cũng cố ý không giải thích, nói:
- Con cũng đói, nếu có bát mì trứng gà là ngon nhất.
Khương Khả Nhân sủng nịch nhìn Đường Trọng, trách cứ nói:
- Sao con không giới thiệu một chút? Cô gái này tên là gì?
- Tôi là Lý Hương Quân.
Lý Hương Quân chủ động giới thiệu.
- Lý Hương Quân, tên rất hay.
Khương Khả Nhân tán thưởng:
- Là người ở Yến Kinh hay ở Minh Châu?
…… Lý Hương Quân cảm giác rất bị tổn thương.
Mình đã nói rõ như vậy rồi. Mình là trà tiên, là Lý Hương Quân, vậy cô còn hỏi tôi là người ở Yến Kinh hay ở Minh Châu là có ý gì?
- Lý Hương Quân? Trà tiên sao?
Khương Khả Khanh mặc áo ngủ màu đen đứng ở cửa ra vào thấy Lý Hương Quân thì kinh ngạc hỏi.
- Trà tiên ư?
Khương Khả Nhân cũng mơ hồ, nhìn Lý Hương Quân, lại nhìn con trai cười trộm, cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng vẫn kéo tay Lý Hương Quân, không buông, nói:
- Mau vào nhà đi, bên ngoài gió lớn.
Lúc Đường Trọng vào cửa bị Khương Khả Khanh kéo lại.
Khương Khả Khanh cười khanh khách, nhỏ giọng hỏi:
- Sao cậu có thể lừa được Lý Hương Quân đến nhà chúng ta đấy? Cô ấy không phải sư phụ Tô Sơn sao? Chẳng lẽ thằng ranh cậu định ăn cả thầy lẫn trò à? Tuy thoạt nhìn thật không biết xấu hổ nhưng dì nhỏ không thể không khen cậu một tiếng, rất biết chọn nhá.
- Cái gì mà biết chọn?
Đường Trọng tò mò hỏi.
- Là thật tinh mắt.
Khương Khả Khanh nói:
- Lý Hương Quân cùng đồ đệ Tô Sơn của cô ấy đều là người đẹp nha, nhưng kém tôi một chút.
…….
Chuyện đã được giải thích rõ ràng. Tuy Khương Khả Nhân có chút xấu hổ nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi Lý Hương Quân.
Tuy bây giờ cô ấy không phải bạn gái con mình, nhưng biết đâu sau này sẽ là nha? Hình như tuổi hai người cách nhau hơi xa thì phải.
Là mẹ chồng thì phải biết chuẩn bị trước cho mọi tình huống.
Vì sao bây giờ quan hệ giữa mẹ chồng với con dâu lại căng thẳng như vậy? Đó là vì nhiều mẹ chồng không biết nhìn xa trông rộng như Khương Khả Nhân.
Đường Trọng giải thích lại chuyện đã xảy ra trong tối hôm nay, Khương Khả Khanh cười vỡ cả bụng, thân thể suýt ngã xuống đất.
- Chơi vui quá, đúng là chơi vui quá. Nếu sớm biết thế này thì tôi đã đồng ý đến tiệc chiêu đãi của tên ranh Tần Kham kia rồi, thì có phải cũng được xem kịch hay không.
Khương Khả Khanh là nữ ma đầu chỉ e thiên hạ không loạn. Chuyện tốt như vậy mà cô không được tham gia thì tất nhiên sẽ tiếc nuối.
- Nếu cô đi thì làm gì có những chuyện đằng sau?
Đường Trọng oan uổng nói.
Nếu Khương Khả Khanh đồng ý đến chỗ Tần Kham thì Tần Kham sẽ không thấy không thoải mái, Lý Hương Quân cũng không bị cảm xúc của bọn hắn làm ảnh hưởng đến pha trà.
Tất cả mọi người vui vẻ thì sao hắn phải nhảy vào giúp Lý Hương Quân chứ?
Nói đi nói lại thì Lý Hương Quân đã trở thành đầu sỏ của tối hôm nay.
Khương Khả Khanh hung dữ nhìn Đường Trọng, nói:
- Như thế nào? Cậu không hài lòng với tôi?
- Không phải.
Đường Trọng vội phủ nhận:
- Sao lại thế được chứ?
- Tần Kham ngu như vậy, ngay cả cậu cũng không chơi thắng thì sao tôi phải chơi với hắn?
Khương Khả Khanh kiêu ngạo nói.
Đường Trọng gật đầu liên tục.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì lại thấy cái mũi ngưa ngứa.
Thò tay sờ mới thấy có thật nhiều máu.
Dì nhỏ nói ‘chơi’ là chơi cái gì nhỉ?
- Nhìn cậu đúng là không có tiền đồ.
Khương Khả Khanh xem thường:
- Giống như mấy chục năm chưa thấy phụ nữ vậy.
…..
Đường Trọng nghĩ, tôi còn chưa hơn hai mươi tuổi đâu nhé.
Rất nhanh, Khương Khả Khanh lại an ủi Đường Trọng.
Cô cười ôn nhu:
- Chẳng qua, tôi cũng hiểu được. Phụ nữ thì cậu đã gặp nhiều nhưng phụ nữ cực phẩm như dì nhỏ thì rất ít gặp, đúng không?
-Vâng. Dì nhỏ rất cực phẩm.
Đường Trọng gật đầu. Cực phẩm không thể cực phẩm hơn.
- Sao cậu lại mắng người hả?
Khương Khả Khanh đột nhiên cao giọng, tức giận quát.
- Tôi không mắng.
Đường Trọng càng hoảng sợ, lại phủ nhận.
- Cậu nói tôi cực phẩm.
- Đây không phải tự cô nói sao?
- Cậu nghĩ tôi ngu ngốc à?
Khương Khả Khanh tức giận, kéo lỗ tai Đường Trọng:
- Tôi nói cực phẩm là cực phẩm với ý xinh đẹp, ôn nhu, hào phóng, hiền trang thục đức. Mà cậu nói cực phẩm chính là quái vật hiếm gặp, người gặp người cười. Cậu nghĩ tôi không hiểu hả?
Đường Trọng oan uổng sắp khóc.
- Tôi đúng là nghĩ như vậy đấy.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ.
- Cậu không phủ nhận chính là chứng minh tôi đoán đúng rồi phải không? Tôi đối tốt với cậu như vậy, nuôi cậu từ khi cậu mới nứt mắt.
- Cô nuôi tôi từ khi nứt mắt lúc nào hả?
Đường Trọng kinh sợ. Không phải hắn vẫn ở với lão râu dài ở trại giam Hận Sơn sao? Lúc nào thì ở với dì nhỏ hả?
- Được, tôi biết ngay là cậu trách tôi khi còn bé không ở bên chăm sóc cậu mà. Cậu cảm thấy tôi không xứng làm dì nhỏ của cậu, ghi hận tôi đúng không? Tôi chỉ thử thăm dò một lần là biết ngay.
- Tôi không có mà.
- Cậu có.
- Cậu xem, cậu còn dám cãi lại dì nhỏ. Cậu không tôn trọng tôi.
- Dì nhỏ, buông tay, đau quá, thật sự đau quá… mẹ ơi…
Lý Hương Quân tắm rửa thay quần áo xong đi lên sân thượng, thấy Đường Trọng cùng Khương Khả Khanh đang ngồi trên ghế chơi đùa, do dự không biết có nên đi tới hay xoay người bước đi.
Khương Khả Khanh thấy Lý Hương Quân đến mới buông lỗ tai Đường Trọng ra.
Cô vừa cười vừa nói:
- Trà tiên đến tìm Đường Trọng nhà chúng tôi để nói chuyện sao? Nào, hai người cứ tâm sự đi, tôi cũng hơi mệt, về phòng đi ngủ trước đây.
- Thật xin lỗi, đã làm phiền.
Lý Hương Quân khách khí.
Vì vậy, Khương Khả Khanh lại thêm một câu khiến cho người ta sống không bằng chết, chết đi sống lại.
- Không phiền, không phiền đâu. Tôi ngủ rất say, dù là sét đánh cũng không nghe thấy. Hai người muốn làm gì cũng sẽ không phiền.
Khương Khả Nhân có rất nhiều phòng, nên Đường Trọng liền mới Lý Hương Quân tới đó. Bởi chỗ đó vừa an toàn, mà lại không mất tiền.
Lý Hương Quân cũng không phải người hay e thẹn, nhanh chóng đồng ý:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]