Sống vài chục năm nhưng cũng không muôn màu muôn vẻ như hôm nay.
Mãi cho đến lúc này ngồi ở trước mặt Đường Trọng, Lý Hương Quân vẫn có cảm giác chưa phục hồi tinh thần.
Cho tới nay, cuộc sống của cô vẫn luôn đơn giản. Bởi vì được di truyền từ gia tộc cùng với hoàn cảnh sinh hoạt hun đúc, nên đa số thời gian cô đều ở đỉnh Hạc Minh Sơn, trồng chè, hái lá chè, pha trà, hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thỉnh thoảng có một số khách khó có thể từ chối tìm đến đỉnh Hạc Minh Sơn muốn uống một bình trà Hạc Minh do tự tay cô pha, hoặc được mời ra ngoài biểu diễn một lần trà đạo, nhưng dù là khách quý tìm lên núi hay mời cô rời núi đều nho nhã lễ độ với cô, coi cô như tiên nữ.
Còn chuyện đã xảy ra hôm nay, đúng là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải, làm cho tâm tình vốn thanh tĩnh của cô cũng mất đi cân bằng.
Ngồi trước mặt Đường Trọng, lại giống như đột nhiên mất đi khả năng nói chuyện.
Sau khi tắm rửa, cô cảm thấy cần phải tới nói chuyện với Đường Trọng, cảm ơn hắn đã giúp mình thoát khỏi mấy tên công tử bột kia, cũng vừa cảm ơn hắn và người nhà đã nhiệt tình tiếp đón, cho mình ở nhờ, kiểu gì cũng phải nói mấy lời mới được.
Lý Hương Quân không nói lời nào, Đường Trọng cũng không chủ động nói chuyện.
Một người ngồi tại chỗ suy tư, một người ngửa mặt nhìn sao trên bầu trời ngẩn người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016949/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.