Khói bếp lượn lờ, hoàng hôn buông xuống.
Nếu như không phải có một trận chém giết vừa qua thì lúc này chính là thời khắc tuyệt đẹp nhất ở Ngũ Lĩnh thôn.
Đám trẻ con cười đùa huyên náo đuổi nhau ở đầu thôn, người lớn thì vội vàng làm cơm tối. Mà ngay cả những căn nhà gỗ mộc của những nhà địa chủ phú hộ nổi danh ở đông chi hương nhờ vào hào quang tổ tông trăm năm trước cũng có được một vẻ đẹp tịnh lệ.
Đường Trọng nằm trên đồng cỏ, trong miệng ngậm một cây cỏ tranh nhai nhai.
Trải quan vận động kịch liệt, bụng của hắn đã sớm biểu tình rồi. Hắn lại không biết được lúc nào mới có thể được ăn đồ nóng vào trời tối như này, nên cũng đành phải nghĩ cách cho bản thân đỡ đói một chút.
Ăn no rồi mới có sức mà đánh nhau chứ. Cho dù là ăn cái gì.
Tô Sơn nằm bên cạnh hắn, chẳng qua đãi ngộ của cô tốt hơn hắn một chút.
Sau khi băng bó cho cô xong, Đường Trọng mò lại vào rừng, lột tất cả quần áo của Đại Điểu, Dã Trư và Ngân Hồ xuống, coi như là chút chiến lợi phẩm cho bản thân vậy.
Tạm tạ trời đất, hắn tìm thấy thuốc kháng sinh ở trên người Ngân Hồ, chẳng cần nghĩ ngợi gì liền cho Tô Sơn dùng luôn.
Thương tật nặng như thế thì không thể nào chỉ dùng phương pháp trị liệu đơn giản được. Đường Trọng cũng không quá chắc chắn rằng miệng vết thương của Tô Sơn sẽ không bị viêm.
Thêm một tầng đảm bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016928/chuong-781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.