Tại thời điểm thổ lộ, anh vội vã né tránh. Nhưng không đề cập tới anh thì anh lại cảm thấy mất mát.
Tâm tình Đường Trọng hiện giờ giống hệt một câu nói hiện giờ đang rất hot: Đê tiện còn sĩ diện cãi láo.
Tuy nghe Đường Trọng cười còn khó chịu hơn là khóc nhưng lúc này Tô Sơn cũng không quan tâm tới chuyện này. Thân thể cô hiện giờ đang vẫn rất suy yếu, tính mạng còn chưa được đảm bảo. Cô cũng biết tại sao lại suy nghĩ tới một số vấn đề không hiểu nổi.
Đường Trọng nhìn sắc trời một chút, nói:
- Tôi cõng cô xuống núi. Dù sao ở lại đây cũng không phải biện pháp.
Trên núi rất ẩm thấp, đợi tới khi đêm xuống, sương mù có thể thấm ướt quần áo của bọn họ. Hắn thì cũng không sao, có thể dầm mưa, có thể đốt lửa sưởi, có thể ngâm mình trong nước ba ngày ba đêm cũng không sao. Nhưng thân thể Tô Sơn lúc này không thể chịu nổi sự tra tấn này.
Nếu cô sinh bệnh phát sốt thì tình huống có thể càng nguy cấp hơn rồi.
- Không được.
Tô Sơn từ chối.
- Vì sao lại không được?
- Sát thủ chỉ có mấy người như vậy thôi sao?
Tô Sơn hỏi lại.
- Nếu không chỉ có ba người bọn họ thì những người khác đâu? Bọn họ tới từ lúc nào? Nếu bọn họ biết sự tồn tại của ông nội anh thì giờ anh cõng tôi xuống núi chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?
- Cô có cách nào xử lý tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016927/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.