Nước.
Khắp thế giới đều là nước.
Kim Cương rất ghét loại không gian biển này. Bởi vì ở nơi này hắn rất khó có thể phát huy được đặc tính sát thủ của mình, cũng không có biện pháp nào để “một kích không thành, chạy xa ngàn dặm”.
Hắn một lần vươn người, cũng chỉ có thể lặn ra xa khoảng vài mét. Vài mét và ngàn dặm thật sự là cách nhau quá xa.
Hắn trước khi nhảy thuyền đã hít lấy một hơi thật sâu, sau đó, nhờ vào một hơi này để liều mạng lặn về phía trước…..
Hắn nhất định phải lặn xa hơn, phải dùng hết khả năng để có thể thoát ra khỏi vòng vây của bọn hắn.
Bằng không thì với cái tình huống hiện này của hắn chỉ sợ khó có thể sống để rời biển rồi.
Thế nhưng, du thuyền vây quanh nhiều lắm, vòng vây cũng quá lớn. Vừa rồi chỉ liếc sang một bên, một mảnh toàn màu đỏ, biển trời một màu đều không thấy gì.
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, phổi cũng cần phải có không khí mới để bổ sung rồi.
Hắn cuối cùng chịu không nổi rồi.
Phì…………
Hắn nhẹ nhàng trồi lên, ở trên mặt biển lộ ra một cái đầu.
- Ở chỗ này.
Một chùm sáng phóng tới kèm tiếng người vui mừng kêu lên.
Kim Cương lại không thích cái cảm giác như thế.
Hắn cảm thấy mình như một con thỏ hoặc một con gà rừng, mà đối thủ của hắn là một thợ săn. Bọn họ mừng rỡ quát tháo, giống như không thể kiềm chế tâm tình khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016917/chuong-789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.